Không trôi qua bao lâu.
Khi Cố Ninh mở mắt, cô phát hiện còn cành cây nữa.
Thay đó, cô đang một chiếc giường cổ, màn che xung quanh tối đen, mơ hồ tỏa hương trầm nhẹ.
Ánh mắt cô tối sầm .
Cô nơi .
điều cô hiểu là tại cơ thể di chuyển mà chút cảm giác phản ứng gì.
Cơ thể còn như nữa…
Cố Ninh khẽ thở dài.
Ngay lúc đó, một âm thanh khe khẽ vang lên—
“Cạch.”
Có mở cửa bước .
Tiếng chuông bạc lanh lảnh khẽ vang lên theo từng bước chân, càng lúc càng gần.
Ngay khi đó chuẩn đến sát bên giường, Cố Ninh bất chợt lên tiếng:
“Thiếu niên Miêu Cương, tiếp đón khách ở đây kiểu ?”
Bóng rõ ràng khựng .
Mạnh Khuyết ngờ cô tỉnh dậy nhanh đến .
Hắn dừng bước, ánh mắt sâu thẳm và u tối chạm đôi mắt trong trẻo nhưng khó lường của Cố Ninh.
Trong khoảnh khắc , như hút vực sâu vô tận.
Giọng trầm xuống, mang theo chút suy tư:
“Cô đến đây… là vì cô gái tên Diệp Mẫn đó đúng ?”
" đến đây vì ai cả. Chỉ là thấy nơi núi non hùng vĩ, cảnh sắc hữu tình, thích hợp để du ngoạn."
Cố Ninh dựa lưng đầu giường, ánh mắt bình thản đàn ông mặt.
"Huống hồ... chẳng chính đưa vùng đất của Miêu ? nhớ chính thức bước chân Miêu Cương."
Mộng Vân Thường
Người mặt cô—Mạnh Khuyết— đáp, chỉ trầm mặc cô với ánh mắt sâu thẳm.
Hắn mặc một bộ trường bào màu xanh nhạt, trang phục truyền thống của Miêu. Trên thắt lưng đeo một chiếc túi thơm cổ kính, nơi cổ một chiếc chuông bạc hình bán nguyệt khẽ lay động theo từng cử động. Cổ tay trái đeo đôi vòng bạc mảnh, mỗi khi khẽ nhúc nhích, âm thanh leng keng vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.
Điều đặc biệt hơn cả—mái tóc ngắn gọn gàng ngày giờ dài đến tận eo. Phía ngực, hai b.í.m tóc nhỏ tết cẩn thận, đầu cài một chiếc mũ xanh thêu hoa văn tỉ mỉ. Cả trông chẳng khác nào một mỹ nam cổ trang bước từ tranh vẽ.
Cố Ninh nhướng mày, ánh mắt thoáng ý tán thưởng.
"Bộ trang phục hợp với ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-thien-dao-chinh-la-de-de-cua-ta/406.html.]
Mạnh Khuyết khẽ nhíu mày, đôi mắt hẹp dài thoáng hiện lên tia d.a.o động.
"Thật cũng hợp với cô..."
"Hả?"
Cố Ninh nghi hoặc , nhưng nhanh chóng lấy bình tĩnh.
" , nếu cô thử trang phục của Miêu, thể cho chuẩn cho cô một bộ."
Ngữ điệu của trầm thấp, mang theo chút dè dặt như thể sợ cô phát hiện điều gì đó.
Cố Ninh im lặng một thoáng mỉm :
"Vậy thì phiền chuẩn giúp nhé. À... chỉ một bộ, mà là ba bộ."
Lời còn dứt, từ phía Mạnh Khuyết, hai bóng dáng quen thuộc xuất hiện.
Nguyệt Yên bước tới, ánh mắt lạnh lùng, tay giương kiếm, lưỡi kiếm sáng loáng đặt ngay bên cổ .
"Cậu c.h.ế.t như thế nào đây? Dám bắt cóc chị Ninh ngay mắt ?"
Sát khí cuồn cuộn tràn từ đôi mắt cô, vẻ gì là đang đùa.
Bên cạnh, Tô Mộc thở phào nhẹ nhõm, Cố Ninh với ánh mắt đầy lo lắng:
"Sư phụ, chứ? Trời ơi, suýt nữa con sợ c.h.ế.t khiếp!"
Tô Mộc nhanh chóng chạy đến mặt Cố Ninh, ánh mắt lo lắng cô từ đầu đến chân. Đến khi chắc chắn rằng sư phụ hề thương, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
" thể gặp chuyện gì chứ?"
Cố Ninh mỉm trấn an, đó liếc mắt sang Nguyệt Yên, nhẹ giọng :
"Nguyệt Yên, hạ kiếm xuống . Chàng trai Miêu chỉ đang mời chúng đến khách thôi."
Nguyệt Yên do dự, nhưng cuối cùng vẫn theo lời chủ nhân, thu kiếm , tạm tha cho Mạnh Khuyết.
Mạnh Khuyết trầm mặc Cố Ninh, ánh mắt phức tạp thoáng qua một tia suy tư. Cuối cùng, tìm cớ rời khỏi phòng:
"Đợi một lát, sẽ chuẩn cho các cô."
Ngay khi khỏi, nụ mặt Cố Ninh lập tức tan biến.
"Mộc Mộc, lấy chiếc áo tằm trong nhẫn gian mà tặng cô mặc ."
"Hả? Tại ?"
Tô Mộc ngơ ngác, hiểu vì sư phụ đột nhiên bắt mặc áo tằm. Nhẫn gian cô mới nhận chủ lâu, bên trong đúng là một chiếc áo tằm quý giá, nhưng chẳng lẽ mặc nó ngay bây giờ?
Nguyệt Yên khoanh tay, liếc cô, giọng đầy vẻ kiên nhẫn:
"Nơi chẳng khác gì một hang ổ độc dược. Cô chỉ là một đứa trẻ tu vi cao, nếu mặc áo tằm , c.h.ế.t thế nào cũng ."
"Không thể nào..."
Tô Mộc nuốt khan, bản năng nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Ninh, ánh mắt cảnh giác đảo quanh căn phòng.