Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta - 499

Cập nhật lúc: 2025-03-29 07:32:56
Lượt xem: 53

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bạch Cảnh Xuyên và Tô Mặc cảnh mắt, khóe miệng giật giật.

"Sao tự nhiên thấy đáng yêu thế ..." Bạch Cảnh Xuyên lẩm bẩm.

Nguyệt Yên và Nguyệt Ly thì sững sờ, trong lòng khỏi tự hỏi: "Không thể nào..."

Những khác trong phòng cũng đồng loạt bùng nổ.

"Aaaa! Đây là loại đàn ông gì ? Vừa dịu dàng bá đạo!"

Bầu khí trong phòng trở nên náo nhiệt, nhưng đúng lúc , Bạch Cảnh Xuyên lên tiếng, phá vỡ sự căng thẳng:

"À, sư phụ, thật trả tiền , cần tranh giành nữa ."

Thời Thâm liếc , nhướng mày đầy hứng thú:

"Này A Ninh, cô định giới thiệu mấy với bọn ?"

Cố Ninh điềm nhiên đáp:

"Cậu tử của ."

Thời Thâm tròn mắt, kinh ngạc lặp :

"Cái gì? A Ninh, cô gì? Cậu tử của cô á? Trời đất, nhận một như tử..."

"Khụ khụ..."

Hắc Diệu đột nhiên ho nhẹ hai tiếng, cắt ngang lời Thời Thâm, ánh mắt cảnh cáo.

"Thời Thâm, chú ý giữ chừng mực. Đừng tự mất mặt mặt bao nhiêu thế ."

Thời Thâm lập tức ngậm miệng, chút ấm ức nhưng vẫn ngoan ngoãn tiếp. Dù thì cũng ngốc đến mức để rơi tình huống khó xử.

Anh khẽ chọc tay Cố Ninh, hiệu cô giúp thoát khỏi bầu khí ngượng ngập . đáp chỉ là ánh mắt lạnh nhạt của cô.

Cố Ninh nhẹ nhàng giới thiệu:

"Đây là tử của , Bạch Cảnh Xuyên. Còn cô gái bên là tiểu đồ của , Tô Mặc."

Nói đến đây, cô liếc Hắc Diệu và Thời Thâm, nhạt:

"Nguyệt Yên và Nguyệt Ly thì chắc cần giới thiệu với hai nữa, đúng ?"

Thời Thâm lập tức bật , ánh mắt đầy ý trêu chọc:

"Ồ, lâu gặp, Tiểu Nguyệt Yên..."

Anh rõ về hai em —hiện của Dải Ngân Hà, sở hữu sức mạnh cường đại. cuối cùng gặp họ, cả hai vẫn còn là những bông hoa nở. Mới chớp mắt một cái, hóa hình thành ?

Nguyệt Ly nhớ nhiều về hai đàn ông mặt, nhưng Nguyệt Yên thì khác.

Mộng Vân Thường

chằm chằm Thời Thâm và Hắc Diệu, trong lòng chợt nảy sinh một suy nghĩ kỳ lạ: Hai … chẳng khác nào hai chú cún trung thành, luôn lệnh chủ nhân vô điều kiện.

Thời Thâm thấy Nguyệt Yên vẫn giữ im lặng, nên nổi hứng trêu chọc:

"Tiểu Nguyệt Yên, chuyện gì ? Đừng là cô quên nhé?"

Nguyệt Yên buồn liếc , lạnh nhạt đáp:

"Nếu , sẽ ai nghĩ câm ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-thien-dao-chinh-la-de-de-cua-ta/499.html.]

Nụ của Thời Thâm lập tức đông cứng.

Hắn nhíu mày, cam tâm, tiếp tục trêu chọc:

"Tiểu Nguyệt Yên, nhớ cô đây như thế . Đừng học theo A Ninh, suốt ngày giữ bộ mặt lạnh lùng. Cô nên nhiều hơn—"

Chưa hết câu, đột nhiên, một bàn tay đặt lên vai .

Là Cố Ninh.

Cô vẫn mỉm , nhưng Thời Thâm cảm thấy lạnh toát.

"Thời Thâm, gì, thể lặp nữa ?"

Xương vai của Thời Thâm kêu lên răng rắc.

Anh cố gắng nặn một nụ , vội vã đáp:

"A Ninh, ! ... cô cũng xinh, thật đấy, xinh!"

Cố Ninh nhếch môi, ánh mắt mang theo chút hứng thú.

"Không , nghĩ đúng. Sau sẽ lời , nhiều hơn."

Cô khẽ cong khóe mắt, một nụ rực rỡ lập tức xuất hiện môi.

Thời Thâm sợ hãi nuốt khan.

Tiêu ! Có cách nào ngược thời gian để rút câu ?!

Hắc Diệu vẫn lặng lẽ quan sát từ đầu đến cuối. Thấy Cố Ninh buông tay, liền gắp thêm thức ăn bát cô, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo sự quan tâm:

"A Ninh, đừng trêu nữa. Cô ăn thêm , dạo cô gầy quá ."

Cố Ninh xuống bát của . Đống thức ăn chất thành một ngọn núi nhỏ.

Cô bất đắc dĩ lên tiếng:

"A Diệu, đói thật, nhưng nghĩa là là lợn , đừng gắp nữa."

"Phì—!"

Thời Thâm hồn cơn sợ hãi, thấy câu liền bật sặc sụa.

Bạch Cảnh Xuyên và Tô Mặc cũng nhịn mà khẽ giật khóe miệng.

là sư phụ... ngài cũng thành thật quá ...

Thời Thâm đến mức ôm bụng, nhịn nổi mà trêu chọc:

"A Ninh, ngờ lâu gặp, cô trở nên hài hước như ! Haha, buồn c.h.ế.t mất, chịu nổi nữa!"

Hắc Diệu đặt đũa xuống, ánh mắt lạnh như băng quét qua Thời Thâm.

Giọng trầm thấp, nhưng mang theo áp lực vô hình:

"Thời Thâm, thấy ngứa đòn . Hay là để đưa đến 'chỗ đó' suy ngẫm một chút, thế nào?"

Thời Thâm lập tức cứng đờ.

Khoảng cách giữa thiên đường và địa ngục... hóa mong manh đến !

Loading...