Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta - 588
Cập nhật lúc: 2025-04-11 02:05:02
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Hắc Diệu còn đang do dự nên phá hủy bức tượng đá , thì một luồng năng lượng màu xanh đậm bất ngờ xuất hiện phía lưng họ, lặng lẽ mà dữ dội.
Chưa kịp phản ứng, cả hai cuốn một vòng xoáy xanh thẫm, nhanh chóng hút khỏi gian ban đầu.
...
"Chết tiệt, đây là nơi quái quỷ nào ?"
Thời Thâm đưa mắt quanh. Cây cối ở đây đều mang hình dáng kỳ lạ, giống bất kỳ loại thực vật nào ở Nhân Giới. Anh nhíu mày, phần ngẩn vì thể nhận môi trường xung quanh.
"Anh còn hỏi ? Nếu thì chẳng đây với ."
Hắc Diệu cau mày, giọng chẳng mấy kiên nhẫn. Không khí nơi khiến cảm thấy bất an, đặc biệt là sự yên tĩnh đến rợn xung quanh. Mắt dán chặt đám cây cỏ mặt, ánh đầy cảnh giác.
"Sức mạnh là gì ? thậm chí cảm nhận nó xuất hiện khi nào." Thời Thâm hỏi, rõ ràng cũng đang bất an.
"Không giống như năng lượng của Nhân Giới bất kỳ thế lực nào từng gặp qua... Nơi dấu hiệu sinh hoạt, cũng chẳng trông coi. Chẳng lẽ kẻ nào đó ở thế giới phát hiện chúng và lén nhốt chúng ở đây?"
lúc , một giọng máy móc vang lên từ cao, khiến cả hai giật và lập tức lùi thủ thế.
"Hai vị cần quá lo lắng. Nơi thể đảm bảo an tuyệt đối cho các ."
Giọng phát đều đều, mang chút cảm xúc, nhưng khiến hai họ càng cảnh giác hơn. Hắc Diệu nhíu mày, lên trời hét lớn:
"Cậu là ai? Mau hiện ! Đừng giở trò mờ ám ở đây!"
Vừa dứt lời, trong đầu Hắc Diệu bất chợt xuất hiện một cảm giác quen thuộc khó lý giải. Giọng ... dường như từng qua ở đó.
" là 001. con , mà là quản gia của gian , đồng thời cũng là điều phối hệ thống phòng thủ và nguồn năng lượng của Phù Thế Vạn Hoa."
Giọng hề d.a.o động, vẫn giữ nguyên nhịp điệu đều đều, như thể đang một đoạn chương trình lập trình sẵn. 001 vốn dĩ can thiệp, nhưng nếu để đàn ông nổi điên phá hủy nơi , hậu quả chắc chắn thể cứu vãn .
"Vậy ý là kéo chúng tới đây để tiêu diệt?" Hắc Diệu nheo mắt, giọng trầm hẳn , ánh sắc lạnh như lưỡi dao.
"Anh hiểu lầm . ngay từ đầu, nơi an cho các . ý định tiêu diệt ai cả."
"Chúng cần sự bảo vệ của . Chúng tới đây là để tìm ."
Giọng Hắc Diệu lạnh như băng. Anh thích giam giữ, càng chấp nhận việc ép buộc ở một nơi xa lạ như thế .
" các tìm ai. Và cũng cô đang ở ."
001 im lặng trong giây lát, như thể đang truy xuất dữ liệu. Trong trí nhớ của nó, lời dặn dò của chủ nhân khi rời hiện rõ ràng:
"Khi họ đến, nếu họ nhất định đòi rời , chỉ cần với họ: các đang tìm là ai, và cô đang ở . Như là đủ."
"Vâng, thưa chủ nhân."
...
"Vậy thử xem, chúng đang tìm ai?" Thời Thâm vẫn giữ thái độ hoài nghi. Dù 001 vẻ thuyết phục, nhưng rõ thể tùy tiện tin tưởng bất kỳ thứ gì ở nơi .
"Người các đang tìm… chẳng là Cố Ninh ? Thực , các cần lo lắng cho cô . Cô vốn dĩ thuộc về thế giới . Và phận hiện tại của cô thứ mà các cần bận tâm."
Lời dứt, sắc mặt của Hắc Diệu và Thời Thâm đồng loạt đổi.
"Vậy... bức tượng ở quảng trường trung tâm..." Hắc Diệu mở lời, giọng phần căng thẳng.
" , đó chính là biểu tượng của địa vị cao nhất trong thế giới ."
001 để hết câu đáp lời. nó ngờ rằng, khi xong, vẻ mặt của Hắc Diệu – vốn đang dịu đôi chút – đột ngột tối sầm trở .
001 rõ trong đầu đàn ông đang nghĩ gì, chỉ rõ một điều – thể khơi dậy cơn giận của lúc .
"Vậy... tên đàn ông đó... cũng là..."
Hắc Diệu gần như nghiến răng nghiến lợi, từng từ phát mang theo nỗi căm tức kìm nén.
Thời Thâm bên cạnh ngẩng đầu trời, thở dài trong lòng. Cơn ghen tuông của Hắc Diệu thật sự giới hạn, và dường như quên mất đây là lúc nào.
"Người là Bạch Lâm ? Anh chỉ là kẻ 'cướp tổ chim' mà thôi. Giờ thì chủ nhân thực sự trở về. Cũng đến lúc nên rút lui ."
001 Hắc Diệu với ánh mắt phức tạp. Cho dù đàn ông mất hết ký ức, nhưng địch ý với Bạch Lâm vẫn nguyên vẹn như xưa.
"Ra là ."
Sắc mặt Hắc Diệu cuối cùng cũng dịu xuống. Sự u ám ban nãy nhanh chóng tan biến, đó là vẻ hài lòng khó giấu.
Thời Thâm bên cạnh thấy mà nên . Hắc Diệu đúng là quá đáng. Vừa nãy còn giận dữ bốc hỏa, mà chỉ cần thấy “đối phương chỉ là kẻ cướp tổ chim” là thái độ đổi 180 độ.
Mộng Vân Thường
Lần đầu tiên trong đời, Thời Thâm cảm thấy: tâm tư của đàn ông, đôi khi còn phức tạp hơn cả phụ nữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-thien-dao-chinh-la-de-de-cua-ta/588.html.]
"Cậu A Ninh ở ? Vậy , ít nhất để chúng yên tâm phần nào."
Lúc , Hắc Diệu bình tĩnh trở . Nếu như lời 001 là thật, rằng Cố Ninh hiện đang là quyền lực tối cao trong thế giới , thì cũng cần quá lo lắng cho sự an của cô nữa.
"Hiện tại cô đang ở trong cung điện của Bạch Lâm."
Vừa xong câu , Thời Thâm lập tức cảm nhận một luồng khí áp nặng nề từ bên cạnh. Anh lời nào, chỉ lặng lẽ dịch bước xa khỏi Hắc Diệu một chút, tránh cuốn cơn thịnh nộ sắp bùng phát.
"Cô ở trong cung điện của gì?"
"À, suýt nữa thì quên mất..." – 001 ngập ngừng một chút tiếp – "Vào ngày Cố Ninh trở về thế giới , rõ Bạch Lâm dùng thủ đoạn gì, khiến cô mất ký ức. Quá khứ, hiện tại, thậm chí cả bản là ai – cô đều nhớ."
"Bạch Lâm với cô rằng, cô là vị hôn thê của . Dù Cố Ninh mất trí nhớ, nhưng cô ngốc. Cô dễ dàng tin lời . Tuy nhiên, vì những gì cho cô trong thời gian qua, vì sự chăm sóc tận tình, nên hiện tại... cô tạm thời đang sống trong cung điện của ."
"Anh ... Anh dám ư? Làm dám nghĩ đến chuyện độc chiếm A Ninh chứ..."
Đôi mắt Hắc Diệu đỏ rực, hai bàn tay siết chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Cơn giận dữ bốc lên như sóng dữ, khiến cả Thời Thâm ở cách khá xa cũng cảm nhận sát khí dày đặc toát từ .
Có vẻ như... gã Bạch Lâm thật sự tiêu đời .
" khuyên hai đừng manh động lúc ." 001 lên tiếng, giọng điệu bình thản. "Người mà các đang tìm... hiện tại còn nhớ gì về các cả."
"Nhỡ mà..."
001 định thêm, nhưng kịp dứt lời thì ánh mắt lạnh băng của Hắc Diệu khiến nghẹn họng.
"Cô sẽ quên. Cho dù mất trí nhớ, cũng sẽ khiến cô nhớ ."
001 chỉ im lặng, thở dài trong lòng.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác trong Phù Thế Vạn Hoa.
"Anh Bạch Lâm, ở đây ?"
Cố Ninh cung điện quen thuộc, nơi mà là nơi cư trú của Bạch Lâm. Cô nhờ dẫn đến, nhưng khi trong, khắp nơi chỉ là tĩnh lặng.
Cô chờ một lúc, nhưng Bạch Lâm vẫn xuất hiện. Khi chuẩn lưng rời , bất ngờ — cô va lồng n.g.ự.c rắn rỏi của một .
"Anh mà chẳng gây chút tiếng động nào ?" Cố Ninh ôm trán, lùi hai bước, ánh mắt ngạc nhiên mặt.
Bạch Lâm gì, chỉ nhẹ nhàng mỉm , đưa tay nắm lấy cổ tay cô.
"Đi theo ."
Cố Ninh phản kháng, để mặc dẫn . Cô xem thử, đàn ông định đưa đến .
Họ dừng một đài cao, nơi thể bao quát bộ Phù Thế Vạn Hoa. Bạch Lâm chỉ tay xuống thành phố bên , nơi ánh sáng từ các tinh thể năng lượng phát rực rỡ như một bức tranh thần thoại.
"A Ninh, xem. Phù Thế Vạn Hoa của chúng bây giờ bao."
Giọng đầy tự hào, ánh mắt sáng lên vì kiêu hãnh.
Cố Ninh chỉ rút tay khỏi tay một cách bình thản, bước đến lan can và xa xăm. Biểu cảm cô lúc nghiêm túc đến mức khiến Bạch Lâm bất an.
"Cô thế, A Ninh?" Anh hỏi, giọng bớt phần tự tin.
"Không ..." Cô khẽ lắc đầu. "Chỉ là đột nhiên cảm thấy thứ ở đây... thật xa lạ."
Đôi mắt cô như thuỷ tinh, trong suốt nhưng mang theo sự mơ hồ khiến khác cảm thấy chênh vênh.
"A Ninh, đừng lo lắng. Em sẽ nhớ chuyện thôi. Còn nếu thể... cũng , sẽ luôn ở bên cạnh em."
Cố Ninh đầu , ánh mắt nửa nửa : "Anh thực sự nhớ ?"
"Tất nhiên ! Chúng từng thiết... Giờ em nhớ gì, cảm thấy chúng như hai xa lạ ." Bạch Lâm nhẹ, nhưng ánh mắt thì né tránh.
"A Lâm," cô khẽ, giọng rõ ràng, "dù mất trí nhớ, cũng thích khác lừa dối."
Bạch Lâm định xòa cho qua, nhưng lời sắc như d.a.o khiến nghẹn , vội vàng chuyển đề tài.
"À, A Ninh, còn một chuyện bàn với em."
"Chuyện gì?"
"Bây giờ em trở về, theo quy tắc của Phù Thế Vạn Hoa, hai ngày nữa cần tổ chức một lễ chúc phúc tại quảng trường trung tâm, để tái tạo năng lượng cho cư dân."
" nhất định tham gia ?"
"Em ?" Bạch Lâm nghiêng đầu cô, ánh mắt vẫn dịu dàng.
"Không là . ... mất trí nhớ, thấy thích hợp để xuất hiện như một đầu."