Tô Nhiên xoay đầu ngón tay, một chuỗi phù chú màu vàng bay .
 
Giây tiếp theo, cảnh tượng  mắt khiến tim Hứa Nhất Minh co thắt .
Mê Truyện Dịch
 
Nỗi sợ hãi dâng lên từ tận đáy lòng suýt nữa   ngạt thở.
 
Nhìn  xung quanh, trong nhà  là quỷ.
 
Trên trần nhà  hai  đàn ông mất nửa bên mặt đang treo ngược  đó.
 
Trên cầu thang, một  đàn ông đang buộc dây giày, buộc dây giày  đáng sợ, đáng sợ là  tháo chân  xuống, ôm  lòng mà buộc.
 
Bên cạnh  , hai nữ quỷ mặc đồng phục  giúp việc của nhà ,  mẩy m.á.u me be bét đang hung tợn  bà.
 
Còn  một nữ quỷ áo đỏ tóc tai rũ rượi đang lơ lửng giữa  trung, bay lượn vòng quanh họ.
 
Đáng sợ hơn nữa là   Hứa Diệu Dương lúc nhúc  tiểu quỷ, đứa nào đứa nấy đều đang    quái dị.
 
Mẹ kiếp, đáng sợ quá  mất.
 
Hứa Nhất Minh sợ đến sắc mặt tái nhợt, tóc ngắn dựng  cả lên.
 
Hứa Diệu Dương và Khương Nhã Lan cũng sợ chẳng kém.
 
"A,  quỷ!!"
 
Cả ba  đồng loạt sợ đến ngất .
 
Ngất ? Giờ phút đặc sắc thế    thể ngất .
 
Tô Nhiên bước lên, tát mỗi  một cái thật mạnh cho tỉnh .
 
Tô Nhiên  tủm tỉm: "Bây giờ đều thấy cả  chứ? Hay là để  giới thiệu cho các  nhé?"
 
Cô giơ tay chỉ nữ quỷ áo đỏ: "Hứa Diệu Dương, cô  chắc ngươi nhận  nhỉ, tên là Tiết Văn,  thêm ở quán bar để trang trải học phí,  ngươi chuốc say  cưỡng h.i.ế.p và g.i.ế.c c.h.ế.t;  mặc váy trắng  tên là Lý Lệ,  khi  ngươi chuốc t.h.u.ố.c mê hãm hiếp,  đường  báo cảnh sát   ngươi lái xe tông c.h.ế.t; tám quỷ  bám   ngươi đều là do ngươi ép các bạn gái phá thai mà thành.
 
Năm  công nhân  là công nhân trong công trường nhà họ Hứa các , vì biện pháp bảo hộ  đầy đủ mà ngã lầu c.h.ế.t.
 
Khương Nhã Lan, hai  phụ nữ mặc đồ giúp việc  bà còn nhớ ? Họ là  giúp việc  bà vu oan ăn cắp nguyên liệu nấu ăn quý giá,  khi  đòi bồi thường một khoản tiền khổng lồ   bà bức đến c.h.ế.t.
 
Oan  đầu, nợ  chủ, bây giờ họ đến tìm các  báo thù ."
 
Hứa Nhất Minh kinh hãi kêu lên: "Còn  thì ,   từng g.i.ế.c , tại   tìm ?"
 
Ánh mắt Tô Nhiên trở nên lạnh lẽo: "Ngươi  g.i.ế.c ? Dây an  giá rẻ ở công trường   do ngươi mua , nhanh quên  ."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-187.html.]
"Không,     thấy những thứ , đồ đàn bà độc ác, tại  cô  cho  thấy!" Khương Nhã Lan sợ đến mức điên điên khùng khùng, ăn   lựa lời.
 
"Đương nhiên là để giúp các  hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện,  thế,   thấy ? Ồ,  hiểu ,  để các   thể sờ  chúng luôn."
 
Phù chú  , tất cả quỷ hồn lập tức ngưng tụ thành thực thể.
 
Nguyên Thanh và Mao Tiểu Phàm   một lời, yên lặng   sofa xem kịch vui, xem đến say sưa.
 
Theo tiếng niệm chú của Tô Nhiên, Hứa Diệu Dương  chỉ  thấy, mà còn cảm nhận rõ ràng  sức nặng của đám tiểu quỷ đang bám  ,  cũng cảm nhận  bàn tay của nữ quỷ áo đỏ đang   mặt bóp lấy cằm .
 
"A a a!!!"
 
Hắn sợ đến trợn trắng mắt  ngất .
 
Hứa Bân sống dở c.h.ế.t dở tiếp tục  treo lên, ném xuống đất,  treo lên,  ném xuống đất.
 
Khương Nhã Lan  hai  giúp việc lôi trở  bàn ăn, mỗi  một đĩa, nhét thức ăn  miệng bà . Vừa sợ hãi   căng bụng  nứt , thần trí Khương Nhã Lan   chút điên loạn.
 
Một nam quỷ với một chân  vặn vẹo, lôi cái chân trái  thương của Hứa Nhất Minh, tiếp tục kéo  lên lầu, xuống lầu, đau đến c.h.ế.t  sống , đặc biệt là cái chân  thương , đau thấu tim gan.
 
"Đau… đau quá…  thể… đừng… đừng kéo… cái chân … …"
 
"Mạt Mạt… cứu …  yêu… yêu cô mà… Mạt Mạt, cứu mạng… đau c.h.ế.t mất…"
 
Đầu Hứa Nhất Minh đập liên tục  bậc thang, khiến   năng cũng lắp ba lắp bắp.
 
"Đau ? Vậy thì thử cái  đau nhé."
 
Tô Nhiên xòe năm ngón tay , Hứa Nhất Minh "vèo" một tiếng  nhấc lên  trung, dang rộng tứ chi như  đóng đinh  một cái bàn xoay.
 
Khi tay Tô Nhiên khẽ xoay, Hứa Nhất Minh bắt đầu  vòng, càng lúc càng nhanh.
 
Sắp xoay thành cánh quạt luôn .
 
Nguyên Thanh và Mao Tiểu Phàm  Hứa Nhất Minh đang điên cuồng  tít  , mắt chữ A mồm chữ O,  bịt miệng  dám hó hé.
 
Chọc ai thì chọc chứ đừng chọc  cô bé Tô, quá đáng sợ.
 
Thấy mũi miệng  sắp  văng đến biến dạng, Tô Nhiên mới thả  xuống.
 
"Ọe~"
 
Hứa Nhất Minh  đến chóng mặt buồn nôn, đầu óc đau như búa bổ, ngay cả tóc cũng như   tạo kiểu, nhất loạt đổ về một bên.
 
Hắn co quắp  đất, hai mắt  trân trân  bình hoa bên cạnh, gào lên một cách yếu ớt: "Tô Mạt Mạt… cô, cô, là vô ý…"