Quê của Quách Uyển khá hẻo lánh,   máy bay, chỉ  thể  tàu hỏa. Bạch Hiểu đặt vé tàu  sáng sớm hôm .
 
Bố  Bạch Hiểu   con gái mạo hiểm,  cô    thôi: “Hiểu Hiểu, con xem  thể    ? Nếu Uyển Uyển gặp nguy hiểm, chúng  báo cảnh sát là  , con  lỡ xảy  chuyện gì thì ? Bố  thật sự  yên tâm.”
 
“Bố , con nhất định  . Bố  yên tâm,   còn  đại sư Tô , sẽ   chuyện gì .” Thái độ của Bạch Hiểu  kiên quyết.
 
Bạch Vân  bên cạnh an ủi bố : “Cứ để Hiểu Hiểu   ạ, nếu  cho nó ,   nó sẽ  yên lòng . Hơn nữa    đại sư Tô  cùng , bố  yên tâm .”
 
Thấy  thể  đổi ý định của con gái,  Bạch cũng đành đồng ý, dặn dò Bạch Hiểu  việc  cẩn thận, tất cả đều   theo lời đại sư Tô,  chuyện gì  báo cảnh sát ngay.
 
Sau khi hẹn ngày mai cùng xuất phát, Tô Nhiên liền rời .
 
…
 
Lúc   hơn mười một giờ đêm, xung quanh tối om,  đường   mấy   . Dù  cũng   việc gì, Tô Nhiên cũng  vội, cứ thong thả  bộ  đường.
 
Không còn cái nóng nực của ban ngày, gió hiu hiu thổi,  mát mẻ dễ chịu, vô cùng thoải mái.
 
Đi  một đoạn, một chiếc taxi màu xanh lam từ từ dừng  bên cạnh Tô Nhiên.
 
Tài xế qua cửa sổ xe hỏi Tô Nhiên: “Cô bé,   xe ?”
 
Tô Nhiên vốn  định  xe, nhưng khi  thấy tướng mạo của  tài xế, cô   đổi ý định.
 
Mở cửa xe, Tô Nhiên   ghế phụ.
 
Tài xế là một  đàn ông  bốn mươi mấy tuổi,  mập. Sau khi Tô Nhiên lên xe, ông  nở một nụ  khó mà nhận .
 
Ông  liếc mắt  Tô Nhiên da dẻ mịn màng, nước miếng kích động chảy  từ khóe miệng.
 
“Chở cháu đến Khu dân cư Dương Quang, phố Hạnh Phúc.” Tô Nhiên giả vờ   gì, thắt dây an .
 
“Được thôi. Cô  cho vững, chúng  xuất phát ngay đây.”
 
Tài xế đáp một tiếng, đạp chân ga  phóng .
 
Chiếc xe lao nhanh  đường.
 
Tô Nhiên điềm nhiên  ông  lái xe ngày càng xa, thậm chí còn rẽ  một con đường nhỏ hẻo lánh.
 
Mê Truyện Dịch
Thấy vẻ mặt cô  chút kinh ngạc  sợ hãi, tài xế ngược   chút nghi ngờ, liếc  Tô Nhiên hai   chủ động giải thích: “Con đường    t.a.i n.ạ.n xe cộ nên  phong tỏa, chúng   đường nhỏ, tuy  xa hơn một chút, nhưng cô yên tâm,  sẽ  tính thêm tiền xe .”
 
Tô Nhiên bình tĩnh thản nhiên,  gật đầu: “Vâng. Cảm ơn bác tài.”
 
Không   bất kỳ sơ hở nào  mặt cô, sự nghi ngờ trong lòng tài xế vẫn  giảm. Lần đầu tiên ông  gặp một cô gái  hề sợ hãi, sự bất thường ắt  yêu ma.
 
Tài xế nở nụ  hiền lành, thăm dò hỏi Tô Nhiên: “Thường thì các cô gái thấy   con đường lạ đều sẽ sợ hãi, cô bé,  cháu  sợ gì cả?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-227.html.]
Nghe , Tô Nhiên khẽ nghiêng đầu,  đầy ẩn ý: “Chỉ cần bác tài  sợ là , cháu  đường đêm quen ,  sợ .”
 
“?  là một  đàn ông to xác thì  gì mà  sợ.”
 
Tài xế   xong, sự nghi ngờ trong mắt lập tức tan biến, ông   lớn vài tiếng  bắt chuyện phiếm với Tô Nhiên.
 
“Cô bé, cháu  bạn trai ?”
Tô Nhiên  lắc đầu: “Chưa ạ.”
 
“Vậy cháu  bao giờ    yêu nhất  tổn thương ?”
 
“Chưa ạ.”
 
Tài xế thở dài một tiếng: “Quả nhiên, những   từng  tổn thương đều  ngây thơ.”
 
Nói , tay trái của tài xế lén lút sờ đến con d.a.o nhọn giấu trong hộc cửa xe.
 
Nắm chặt con dao, trong mắt tài xế lóe lên nụ  nham hiểm.
 
Vừa  đầu , Tô Nhiên đột nhiên tháo dây an  của ông  : “Bác tài, lái xe   về phía  chứ.”
 
Dứt lời, tài xế còn đang thắc mắc tại  cô   , đầu óc đột nhiên trống rỗng trong giây lát, chân    theo sự điều khiển mà đạp mạnh lên chân phanh.
 
Một cú đạp kịch sàn.
 
Chiếc xe như thể đ.â.m  một bức tường cứng, đột ngột dừng .
 
“Kétttt!!!”
 
Chiếc taxi đang chạy tốc độ cao, đuôi xe lập tức nảy lên  trung   rơi mạnh xuống.
 
Tô Nhiên thắt dây an  nên   cả, nhưng tài xế thì …
 
“A… Mẹ kiếp…”
 
Ông  “vèo” một tiếng, đ.â.m vỡ kính chắn gió  bay  ngoài.
 
Tài xế  khuôn mặt tươi  của Tô Nhiên ngày càng xa .
 
Trong lòng đột nhiên nhớ đến một câu hát: “Tạm biệt , đêm nay con   xa…”
 
Tài xế cùng với những mảnh kính vỡ rơi mạnh xuống đất, đầu xe taxi gần như bẹp dúm.
 
Tô Nhiên  vội  vàng xuống xe,  đến  mặt tài xế, quan tâm hỏi: “Bác tài,  bác  bay  ngoài thế, đang biểu diễn xiếc ?”
 
Tài xế: “…”
 
Mặt ông  đầy mảnh kính vỡ, chật vật  dậy từ  đất,  nụ  của Tô Nhiên mà tức  chịu nổi.