Ông sống bằng cái nghề hơn bốn mươi năm, thể ngon .
“Không thể nào.” Ông chủ quả quyết phủ nhận.
“Không khoe khoang, các món ăn của quán tuy dám là nhất nhì, nhưng chắc chắn là sắc hương vị đều đủ cả, thể nào dở . Tất cả các món trong quán đều do nghiên cứu nhiều mới , chắc chắn ngon.”
Ông chủ tự hào hất cằm, giọng điệu đầy tự tin.
Tô Nhiên nghi ngờ lời ông , chỉ hỏi: “Vậy ông bao giờ nếm thử đồ ăn thừa của khách ?”
Nụ của ông chủ cứng : “Cái , cái thì , đồ ăn thừa thì nếm, nhưng lúc mới khỏi chảo thì nếm , ngon, vấn đề gì.”
Mao Tiểu Phàm khó hiểu, nhịn xen : “Vậy là khẩu vị mỗi khác , chú thấy ngon, nhưng khác thấy dở.”
Nguyên Thanh khinh thường : “Con ngốc , xem, chúng đây nửa ngày , một ai . Khẩu vị khác thế nào cũng đến mức ai tới, chẳng lẽ còn dở hơn cả nấu ?”
Mao Tiểu Phàm cảm khái: “Sư phụ, cuối cùng cũng nhận hiện thực , dễ dàng gì!”
Nguyên Thanh cốc đầu một cái, với ông chủ: “Thứ tự nếm món ăn của ông sai .”
Ông chủ ngơ ngác, Nguyên Thanh Tô Nhiên: “Nếm nếm thì chẳng như , dù cũng nếm , vấn đề gì chứ?”
Tô Nhiên lắc ngón trỏ: “Không, vấn đề lớn đấy. Món ăn khỏi chảo quả thực vấn đề gì, nhưng trong thời gian bưng lên bàn, quỷ tham ăn ăn món đó . Đồ ăn quỷ tham ăn ăn qua tuy vẻ ngoài gì đổi, nhưng hương vị khác một trời một vực, giống như nhai sáp, vô vị nhạt nhẽo.”
lúc , nhân viên bưng đồ ăn lên.
Tô Nhiên nữa, thong thả mở bộ dụng cụ ăn uống, dùng nước nóng tráng qua để khử trùng. Đợi thứ xong xuôi, cô mới ông chủ.
Ông chủ đang sốt ruột chờ đợi, thấy Tô Nhiên qua liền vội vươn cổ lắng .
“Ông chủ, ông nếm thử xem vị thế nào.”
Dù trong lòng còn nghi ngờ, ông chủ vẫn ngoan ngoãn cầm đũa lên nếm thử một miếng.
Ngay khoảnh khắc đưa miệng, sắc mặt ông liền đổi.
“Phì phì~”
Ông chủ ghê tởm nhổ , cả khuôn mặt nhăn nhúm .
Đây là cái món quái gì , chẳng mùi vị gì cả, ch.ó nó còn chê.
Kinh nghiệm mở quán ăn bao năm qua giúp ông chủ hiểu nguyên nhân khách: món ăn ngon chắc nhớ, nhưng dở tệ thế thì chắc chắn sẽ nhớ rõ.
Ước chừng ăn một , cả đời sẽ bao giờ thứ hai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-262.html.]
Đó chính là cảm nhận của ông chủ khi nếm, món ăn dở tệ thế , chính ông cũng ăn miếng thứ hai.
Mê Truyện Dịch
Nếu là , chắc chắn cũng sẽ bao giờ .
“Sao, dở thế ?”
Đặt đũa xuống, ông chủ cầu khẩn Tô Nhiên: “Xin đại sư hãy giúp , tiền nong thành vấn đề.”
Tô Nhiên : “Được thôi, một nghìn tệ, cộng thêm bữa ăn .”
“Được , chuyển khoản cho cô.”
“Chuyển cho ông .”
Tô Nhiên chỉ Nguyên Thanh bên cạnh, với ông : “Sau tiền chúng cùng kiếm đều do ông giữ, lúc nào cần sẽ hỏi ông.”
“Thế , lắm ?” Nguyên Thanh do dự.
“Có gì mà , ông thường là sư phụ của ông ? bảo ông giữ thì ông cứ giữ.”
Không ngờ Tô Nhiên tin tưởng đến , Nguyên Thanh cảm động đến rưng rưng nước mắt: “Sư phụ~”
Sau khi tiếng “sư phụ” thốt , trong lòng Nguyên Thanh cảm thấy vô cùng thoải mái, cảm giác như nhận thầy về với tông môn.
“Đừng, vẫn nên gọi là Tô tiểu hữu , thuận tai hơn.”
“Được, đều sư phụ.”
Tô Nhiên bất đắc dĩ, hiệu cho ông nhận tiền.
Ting tong, một nghìn tệ chuyển tài khoản.
Ở cửa bếp, một cái đầu tròn vo béo mập ló , quỷ tham ăn lén lút trộm cuộc chuyện của Tô Nhiên và .
Tô Nhiên hất cằm về phía nhà bếp, với Nguyên Thanh: “Con quỷ tham ăn giao cho ông đấy, thử pháp thuật dạy ông hôm qua.”
“Được. Bần đạo mấy ngày nay cũng chăm chỉ khổ luyện, coi như con quỷ tham ăn xui xẻo, để thử tay nghề, phiền sư phụ tay.”
Nguyên Thanh xoa tay, cầm thanh kiếm đồng tiền về phía nhà bếp.
Sau đó, trong bếp vang lên tiếng loảng xoảng một lúc lâu. Nguyên Thanh xắn tay áo đến khuỷu tay, đầu còn dính một lá rau, nghênh ngang , tay lôi theo một tiểu quỷ nam béo như quả bóng, đắc ý :
“Một con quỷ tham ăn nhỏ nhoi, bần đạo dễ dàng tóm gọn.”
Hùng hổ hiên ngang đến mặt Tô Nhiên, vẻ mặt lập tức biến thành nịnh nọt: “Quỷ Môn mở , vẫn phiền sư phụ mở giúp ạ.”