Tô Nhiên gật đầu, mở Quỷ Môn, tiện tay ném con quỷ tham ăn đóng cửa .
Mao Tiểu Phàm gỡ lá rau đầu Nguyên Thanh xuống: “Sư phụ, dễ dàng như mà lá rau còn dính đầu?”
“Con tin nắm đ.ấ.m của cũng thể đáp lên đầu con ?” Nguyên Thanh nghiến răng nghiến lợi, “Đừng ép đ.á.n.h con lúc vui vẻ thế .”
“Ồ~”
Mao Tiểu Phàm rụt cổ, chuyển sang cạnh Tô Nhiên.
Vẫn là cạnh Tô sư tổ an hơn.
Ông chủ hồn cơn kinh ngạc, luôn miệng cảm ơn: “Cảm ơn đại sư, cảm ơn đại sư.”
Lúc , trong lòng ông vô cùng chấn động.
Vừa Tô Nhiên chỉ quơ tay mặt ông một cái, ông mà thể thấy quỷ.
Lúc Nguyên Thanh lôi con quỷ béo từ trong bếp , ông kinh ngạc đến mức ngậm miệng.
Tô Nhiên nhẹ ông : “Ông chủ, quỷ tham ăn đuổi , việc kinh doanh của quán ông sẽ sớm trở thôi.”
“Tốt quá .” Ông chủ mừng lo, vội : “ sẽ một bàn ăn mới cho các vị ngay, mời các vị đợi một lát.”
Ông chủ bây giờ chỉ thiếu nước coi Tô Nhiên như thần tiên mà thờ cúng thôi.
Ông vội vàng gọi nhân viên dọn hết mấy món , đích bếp một bàn món ngon cho Tô Nhiên và .
Đợi món nấu xong, ông chủ tự bưng món, rót dâng nước, một tràng lời cảm ơn mới chịu về quầy thu ngân xuống.
Ông chủ vui đến mức toe toét.
Bởi vì, chỉ trong chốc lát, trong quán mấy bàn khách lượt kéo đến, việc ăn quả thật khởi sắc trở .
Bỗng nhiên, một giọng sang sảng khiến ông chủ bừng tỉnh khỏi niềm vui sướng.
“Ông chủ, cho một tô mì bò, tô lớn.”
Người đàn ông chuyện bốn lăm, bốn sáu tuổi, khi cửa, ông máy lạnh một lúc mới tìm chỗ xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-263.html.]
Ông chủ quen , ông tên là Dương Bằng, là khách quen của quán, thường xuyên đến đây ăn cơm. Quán ăn sập tiệm, cũng một phần công của ông .
Ông chủ thấy ông , trêu chọc: “Ồ, lão Dương đến , bình thường gọi hai món, hôm nay chỉ gọi một tô mì thế? Sao nào, vợ cho tiền tiêu vặt ?”
“Haiz, đừng nhắc nữa,” Dương Bằng thở dài một , ừng ực uống một ly nước mới : “Dạo xui xẻo đủ đường, mì mà ăn là may lắm . Qua một thời gian nữa chừng ăn mày mất, đến lúc đó ăn xin đến cửa nhà ông thì ông đừng keo kiệt đấy nhé.”
“Ông dù gì cũng là một ông chủ, nông nỗi t.h.ả.m thế ?”
Nghe ông , ông chủ thu nụ , từ trong quầy , xuống bên cạnh bắt chuyện.
“Sao thế, chuyện gì ?”
Dương Bằng nặng nề thở dài, mặt mày rầu rĩ : “Haiz, dạo cũng đen đủi thế, công trình ba ngày hai bữa xảy chuyện, thiếu vật liệu thì cũng thiếu thứ nọ. Nói chung là ngày nào cũng chuyện, một ngày yên .
Công trình cảm thấy sắp nổi nữa . Hôm nay chạy cả ngày, mấy mối ăn bàn xong xuôi đều lật kèo cả, già trẻ trong nhà cũng đổ bệnh hết.
Mê Truyện Dịch
còn nghi đắc tội với vị thần tiên nào mà xui xẻo đến mức .”
Dương Bằng xong liên tục thở dài.
Giọng của họ lớn lắm, nhưng cũng nhỏ, đủ để Tô Nhiên và những khác rõ.
Mao Tiểu Phàm mà hai mắt sáng rực, huých cùi chỏ sư phụ, hiệu cho ông: “Sư phụ, mối .”
Phải công nhận, tay nghề của ông chủ thật sự tệ, Nguyên Thanh ăn ngơi đũa, liếc mắt đáp : “Biết , vi sư thấy cả , bình tĩnh.”
Tô Nhiên gì, cúi đầu ăn cơm.
Bên , ông chủ vỗ vỗ tay Dương Bằng, hất hàm về phía Tô Nhiên, an ủi: “Anh bạn, hôm nay coi như đến đúng chỗ . Thấy , ba vị đang ăn bên cạnh là đại sư đấy, lợi hại lắm. Vừa nãy mới đuổi ma cho quán , xem, buôn bán lên ?”
Ông chủ , Dương Bằng mới để ý, khi đến quán chỉ ông là khách, vắng tanh vắng ngắt, hôm nay mấy bàn khách , buôn bán phát đạt hẳn lên.
“Ủa, ông cũng để ý, hôm nay đông ghê.” Dương Bằng ngạc nhiên .
Ông chủ “ừm” một tiếng, mày bay mặt múa ghé tai ông nhỏ: “Chứ , mới đuổi ma xong, buôn bán phất lên ngay. tận mắt thấy đấy nhé, một con ma đói, béo sắp thành quả bóng . Vừa nãy còn thấy cả Quỷ Môn của Địa Phủ, đen kịt âm u đáng sợ, vèo một cái mở , vèo một cái đóng , bắt con ma .”
Dương Bằng mà trợn tròn mắt.
Quỷ Môn? Đó là thứ trong truyền thuyết mà, thật giả thế?!