Đi hai bước, Tô Nhiên đột nhiên dừng , đầu họ.
Đám ông lão sững , đặc biệt là lúc đầu quần áo mặc.
Ngây một thoáng, mặt ông lão đột nhiên đỏ bừng.
“Cô, cô, cô thể thấy ?”
Tô Nhiên tinh nghịch: “ , ngoài Dương Bằng , cả ba chúng đều thấy ông đấy.”
Ông lão hổ che mặt, lóc: “Trời đất ơi, ơi, con mất trong sạch …”
Nguyên Thanh ha hả: “Lão , trêu ông thôi, chúng thấy gì hết, cần ngại .”
“Thật ? trai phóng khoáng thế , các thật sự lén ?” Ông lão bỏ tay che mặt xuống, tin họ.
Tô Nhiên: “…”
Tô Nhiên doạ: “Ông tin một cước đá ông xuống địa phủ ?”
“Đừng, đừng, chỉ đùa thôi.” Ông lão sợ hãi trốn lưng đám tổ tiên nhà Dương Bằng, dám vẻ nữa.
Nhìn về phía đám ông bà lão , Tô Nhiên hỏi: “Các vị là đây? Có cần tiễn các vị xuống địa phủ ?”
Vị tổ tiên lớn tuổi nhất nhà Dương Bằng đáp: “Không dám phiền đại sư, chúng đều xuống địa phủ trình diện , chỉ là hàng ngũ đầu thai còn xếp hàng lâu, rảnh rỗi việc gì nên chúng về mộ phần hưởng chút hương khói cúng bái, đại sư yên tâm, chúng cả.”
---
Đám tổ tiên nhà Dương Bằng sợ Tô Nhiên tin, bèn lấy giấy thông hành địa phủ của cho cô xem.
“Nè, cô xem, đây là giấy thông hành của chúng , bình thường chúng ngoài , chỉ lúc cúng bái hương khói mới ngoài dạo một chút, chúng chuyện gì cả.”
Một đám quỷ cẩn thận dè dặt Tô Nhiên, sợ cô vui một cái là tiêu diệt cả đám.
Tô Nhiên xem qua giấy thông hành, đó con dấu của địa phủ, là thật sai.
Mê Truyện Dịch
Tô Nhiên gật đầu, : “Không cần sợ, chỉ cần các vị chạy lung tung, hại , sẽ quản các vị.”
Các ông bà lão lúc mới thở phào một , yên tâm hẳn.
Nói xong chuyện của họ, Tô Nhiên về phía ông lão đáng thương đào nhầm mộ: “Còn ông thì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-268.html.]
Biết rằng nhờ cô gái mà mới dời mộ chôn cất , ông lão vô cùng cảm kích Tô Nhiên.
Vừa Tô Nhiên điểm danh, ông lão lập tức gạt đám quỷ khác , vội vàng bay tới mặt Tô Nhiên.
Tô Nhiên xua tay với những con quỷ khác, hiệu họ thể .
Đám quỷ lập tức lướt một cái bay trong mộ, dám thêm một giây.
“Tới đây, tới đây, đại sư điều .” Ông lão cung kính với Tô Nhiên: “Lão hán tên là Phùng Xương Bình, là buôn vải. Năm đó, cùng cả mang mấy trăm lạng bạc tỉnh khác lấy hàng.
Vì đường chậm trễ thời gian, lỡ mất quán trọ, đành ghé nhà một dân xin tá túc.
Gia đình đó vô cùng nhiệt tình, chỉ cho chúng ở nhờ mà còn khoản đãi rượu ngon thức quý. Chúng cứ ngỡ gặp , ai ngờ sa hang sói.
Gia đình bốn đó khi phát hiện túi đồ của chúng nặng trĩu thì nảy sinh ý đồ , chuốc cho chúng say khướt, định bụng nhân lúc chúng ngủ say sẽ trộm tiền bạc.
Chỉ ngờ, lúc họ tay, cả của vì buồn tiểu mà tỉnh giấc, bắt gặp họ đang trộm đồ, trong lúc cấp bách liền lao ẩu đả với họ.
tiếng cãi vã cho tỉnh giấc, thấy cả đang đ.á.n.h với họ, liền vội vàng xông lên giúp.
Gia đình đó sợ tiếng ồn sẽ kinh động hàng xóm nên tay tàn độc.
họ dùng một cuốc đập gáy.”
Phùng Xương Bình , đầu cho Tô Nhiên xem vết thương của .
Mọi lúc mới phát hiện, gáy của ông một vết thương nghiêm trọng.
Nước mắt lưng tròng, Phùng Xương Bình tiếp: “Anh cả là thương tích, cứ thế cả hai chúng đều sẽ mất mạng, liền đẩy khỏi cửa, hét lớn ‘chạy mau’, chặn ở cửa buông tay, mới may mắn thoát .
Khi chạy đến đây, vì mất m.á.u quá nhiều nên ngất . Được một ông lão trong làng phát hiện, mang về nhà cứu chữa.
vì vết thương quá nặng, hôn mê bất tỉnh mấy ngày thì qua đời.
Ông lão chôn sườn đồi nhỏ , tên họ địa chỉ của , nên lập bia mộ.
Trong thời gian , từng đến tìm gia đình mà ở trọ, nhưng họ dọn nhà trống , cả cũng sống c.h.ế.t .
Vì canh cánh trong lòng chuyện của cả, vẫn luôn ở đây rời .
nghĩ rằng, nếu cả còn sống, nhất định sẽ đến tìm . Nếu c.h.ế.t, hồn phách của hẳn cũng ở gần đây, chúng sẽ gặp .
Thế nhưng, đợi hơn một trăm năm, mà cả vẫn từng xuất hiện.