“Chào đại sư. tên Mạnh Vinh, nghi ngờ con trai trúng tà, cô thể xem giúp ạ?”
Tô Nhiên mỉm đáp , hỏi: “Trúng tà? Cụ thể là thế nào, cô cứ .”
Mạnh Vinh Tô Nhiên, thở dài một : “Chuyện là thế , con trai năm nay năm tuổi, từ lúc tới giờ, thằng bé cứ luôn năng linh tinh. Đại khái ý là, nó tên là Giang Hoài An, ở thành phố Sơn Thành bên cạnh, c.h.ế.t lúc hơn bốn mươi tuổi, xuống Địa Phủ một chuyến đầu thai trở về.
Nó đầu đuôi, rõ ràng rành mạch đến từng chi tiết, nhà nào tên gì đều rõ ràng.
Lúc đầu chúng để ý, nghĩ là trẻ con bậy, nhưng khi nó dần lớn lên, chúng mới phát hiện lời và hành động của nó hề giống một đứa trẻ, mà thực sự giống một trưởng thành.
Từ nhỏ nó b.ú sữa , chỉ chịu uống sữa bột. Sau khi thì cứ lải nhải mãi câu ‘phi lễ vật thị, phi lễ vật mạc’.
Những đứa trẻ bằng tuổi nó chỉ mới vài câu đơn giản, diễn đạt còn rõ ràng, nhưng con trai chuyện lưu loát, mạch lạc.
dạy nó một cộng một bằng mấy, nó liền dùng ánh mắt như đồ thiểu năng để . Con gái lớn nhà năm nay học lớp chín, bài toán nó giải thì con trai đều thể giải .
Không chỉ , nó còn tự mặc quần áo, tự vệ sinh, tự chơi, tự chăm sóc bản , cần chúng lo lắng.
Trừ một vài việc nó vì còn quá nhỏ, những việc khác nó đều thành thạo.
Mặc dù con trai như kỳ lạ, nhưng chúng vẫn vui, ít nhất nó thông minh, việc học hành chắc chắn sẽ kém.
Chỉ là khi lớn hơn, nó suốt ngày la hét đòi về nhà, đòi tìm vợ và con trai của nó.
Bị nó ồn chịu nổi, chúng đành xin nghỉ phép, bế con trai đến thành phố bên cạnh để hỏi thăm.
Theo địa chỉ con trai , chúng thực sự tìm nhà đó.
Tình hình cũng y hệt như lời con trai kể.
Giang Hoài An là chủ nhà, mười mấy năm , Giang Hoài An bốn mươi hai tuổi c.h.ế.t vì cứu . Vợ là Vương Xuân Hoa vẫn luôn ở tái giá, một nuôi con.
Chúng rõ mục đích đến, Vương Xuân Hoa xong thì ngơ ngác.
Bà cũng tin, nhưng con trai thể kể bộ chuyện cũ của họ.
Vương Xuân Hoa hỏi con trai vài chuyện chỉ hai họ , con trai đều trả lời hết!
Sau đó, con trai ôm Vương Xuân Hoa nức nở, sống c.h.ế.t buông tay, chịu về nhà với chúng , ở cùng vợ , còn bắt con trai ba mươi tuổi của Vương Xuân Hoa gọi nó là ba.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-280.html.]
Cảnh tượng lúc đó, khỏi .
Con trai sống c.h.ế.t chịu về, cuối cùng chúng gỡ tay nó , bế về.
Từ hôm đó trở về, con trai trở nên buồn bã rầu rĩ, chịu ăn uống, giờ gầy cả một vòng.
Đại sư, bây giờ cũng nữa, chỉ nhờ cô xem giúp, rốt cuộc con trai , nó trúng tà, là tên Giang Hoài An nhập ?”
【Vãi thật ⊙⊙!, ký ức tiền kiếp, thật giả ?】
【Chắc là đoạt xá đó, chuyển sinh . Trước khi đầu thai chẳng uống canh Mạnh Bà , thể ký ức tiền kiếp ?】
【Đôi khi cảm giác, những nơi rõ ràng từng đến, nhưng thấy quen thuộc một cách khó hiểu.】
【Có ai giống , thường mơ thấy những nơi từng đến, nhưng ngoài đời cuối cùng thực sự đến đó. Còn những cảnh tượng rõ ràng mới xảy , nhưng cảm giác từng trải qua !】
【Canh Mạnh Bà pha nước lã ?】
【Mạnh Bà: Gây sự , coi là đồ trang trí ?】
Tô Nhiên nghĩ đến điều gì đó trong lòng, nhưng cũng thấy tận mắt mới xác định , bèn với Mạnh Vinh: “Có thể cho xem con trai của cô ?”
Mê Truyện Dịch
“Được, ạ.” Mạnh Vinh gật đầu đồng ý.
Nói , cô về phía phòng ngủ, mở cửa , đứa bé lúc đang ngủ say.
Tô Nhiên chỉ liếc một cái bảo Mạnh Vinh lui ngoài.
“Con trai cô trúng tà, cũng quỷ ám. Vậy thì chỉ một khả năng, những gì bé đều là thật.”
“Thật ?” Mạnh Vinh kinh ngạc thốt lên, “Thằng bé thật sự là Giang Hoài An đầu thai?”
Tô Nhiên nghi vấn trong lòng: “Chỉ là, khi đầu thai đều uống canh Mạnh Bà, theo lý thì nên tình huống . Cô đợi một chút, để hỏi âm sai Địa Phủ.”
Ánh mắt Mạnh Vinh chút thất vọng, cô gì nữa, lặng lẽ chờ đợi.
Lúc lòng cô ngổn ngang trăm mối, bây giờ? Con trai cứ một mực quên chuyện trở về, bây giờ nó còn nhỏ về , đợi nó lớn lên, liệu nó sẽ bỏ rơi để về với gia đình cũ ?