“Làm gì đó!”
Một ông lão hơn bảy mươi tuổi, tinh thần khỏe khoắn mấy Tô Nhiên với vẻ vui, quát lên: “Mấy các cô từ tới? Tượng Phật của Tống Tử Nương Nương mà cũng thể tùy tiện sờ mó , báng bổ Bồ Tát là tội lớn thế nào, các ? là hiểu quy củ gì cả!”
Tô Nhiên đầu ông lão, hề phản bác.
Trong mắt ông lão, Tô Nhiên chỉ là một cô bé ngây thơ đáng yêu, đôi mắt trong veo vô tội của cô, những lời định mắng nuốt ngược trong.
Giây tiếp theo, ông liếc thấy Nguyên Thanh đang ung dung một bên, mũi dùi lập tức chĩa sang ông , “Còn cả ông nữa, từng tuổi đầu , trẻ con hiểu chuyện, ông cũng hiểu ? Chuyện gì nên , chuyện gì nên ông ? là một cô bé ngoan ngoãn cũng ông hư theo.”
“Hả?”
Nguyên Thanh tự dưng mắng một trận, thể tin nổi chỉ mũi , ấm ức : “Này, lão , gì ? Vả , là đạo sĩ, thể bất kính với Bồ Tát ?”
Mê Truyện Dịch
Ông lão lườm ông một cái, hừ lạnh: “Mặc cái áo bào là thành đạo sĩ , ai ông là thật giả? Thời buổi kẻ lừa đảo khắp nơi nhiều lắm.”
“Không , là đạo sĩ hàng thật giá thật đấy.”
Tô Nhiên vội vàng hòa giải, “Cháu xin bác ạ, là cháu đúng, cháu ý báng bổ Bồ Tát, chỉ là tò mò, xem thử tượng đúc bằng đồng nguyên chất thôi ạ.”
“Ồ.” Đối diện với Tô Nhiên, sắc mặt ông lão hiền hòa nhiều, “Không cần xem , đồng nguyên chất, chỉ là bên ngoài mạ một lớp đồng, bên trong bằng tượng gốm.”
Tô Nhiên tiếp tục : “Bác ơi, cháu thấy khí chất của bác thật phi phàm, lẽ bác là cán bộ trong thôn ạ?”
“Đâu , .” Nghe , lưng ông lão lập tức thẳng tắp, dáng dường như cũng cao lớn hơn nhiều, “Cô bé thông minh thật đấy, giấu gì các vị, chính là trưởng thôn của thôn .”
“Thảo nào, cháu thấy bác khác hẳn những dân khác.” Tô Nhiên một lèo những lời dễ .
“Bác ơi, chúng cháu từ thôn bên cạnh tới, cũng là danh mà đến, Quan Âm ở đây linh thiêng nên mới đến cúng bái.”
Nghe những lời tâng bốc của Tô Nhiên, ông lão vui vẻ, đắc ý : “Đó là đương nhiên, cứ hỏi thăm khắp vùng xem, ai mà Tống Tử Nương Nương của thôn Thượng Quan chúng là linh thiêng nhất. Không lão già khoác lác , phàm là những ai đến đây cầu xin Tống Tử Nương Nương ban con, mười thì đến tám chín m.a.n.g t.h.a.i đấy. Sao nào cô bé, thấy cháu tuổi còn trẻ, cũng đến cầu con ?”
“Không ạ, cháu cầu cho bạn cháu.” Tô Nhiên vội vàng phủ nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-283.html.]
“Ồ, , thấy cháu vẫn nên bảo cô tự đến một chuyến, lòng thành thì mới linh nghiệm chứ.” Ông lão .
Tô Nhiên một nụ vô hại, “Bác ạ, chúng cháu đến để nhận đường , sẽ bảo bạn tự tới.”
Nguyên Thanh sáp gần, hì hì hỏi: “Lão , thấy pho tượng Quan Âm Nương Nương cũng tuổi nhỉ?”
Ông lão mất kiên nhẫn đáp trả: “Liên quan gì đến ông.”
Rõ ràng, ấn tượng đầu tiên của ông lão về Nguyên Thanh cho lắm.
Nguyên Thanh tức đến co giật, phẩy tay áo, đầu sang một bên, lẩm bẩm: “Chẳng ai ưa ông.”
Nói xong, sợ ông lão thấy, ông còn cố tình ghé sát gần, hừ một tiếng thật mạnh.
Mao Tiểu Phàm kéo áo Nguyên Thanh, đúng lúc chen một câu: “Sư phụ, im lặng là vàng, chúng lòng như sư tổ , là đừng gì nữa.”
Nguyên Thanh trừng mắt , càng thêm tức tối.
“Bác ơi, cháu thấy pho tượng Phật chắc cũng hơn một trăm năm nhỉ?” Tô Nhiên thăm dò hỏi.
Ông lão tủm tỉm : “Không sai, cô bé cũng mắt đấy, pho tượng Quan Âm đúng là hơn một trăm năm . Ta già kể , trong miếu chỉ tượng Bạc Hậu Nương Nương, một dạo con cháu trong thôn thưa thớt, bàn bạc thỉnh tượng Tống Tử Nương Nương về đây. Đừng chứ, từ đó về , thôn chúng quả thật con cháu đông đúc hẳn lên.
Thôi , các vị cúng bái , đây, nhớ là đừng sờ mó lung tung đấy.”
Nói xong, ông lấy bó hương mang theo, châm lửa, quỳ tượng Bồ Tát lẩm bẩm: “Cầu xin Tống Tử Nương Nương phù hộ, cho con sớm bế chắt nội…”
Cúng bái xong, ông lão chắp tay lưng rời .
Đợi ông lão xa, trong miếu thêm vài lục tục kéo đến.
Thấy ngày một đông, Phùng Xương Bình chút sốt ruột, từ tay Mao Tiểu Phàm nhảy lên vai , nhảy sang vai Tô Nhiên, nhỏ giọng hỏi: “Đại sư, bộ hài cốt trong tượng Bồ Tát , thật sự là cả của ?”