Tô Nhiên đáp: “Trên con hạc giấy m.á.u của ông, nó sẽ tìm sai . Nếu nó đáp xuống đây, thì bên trong chín phần mười là hài cốt của cả ông .”
Phùng Xương Bình lòng như lửa đốt, hận thể lập tức lấy hài cốt của trai , “Hay là chúng đập vỡ pho tượng Bồ Tát nhé?”
Nguyên Thanh liếc ông một cái như kẻ ngốc, nghĩ ngợi mà : “Ông điên , đây là Quan Âm Tống Tử mà thờ phụng hơn một trăm năm, ông mà đập vỡ tượng, chúng còn sống mà rời ?”
“Vậy ?” Phùng Xương Bình sốt ruột đến độ nhảy tưng tưng vai Tô Nhiên.
Tô Nhiên suy nghĩ một lát với Mao Tiểu Phàm: “Cậu chụp vài tấm ảnh , góc nào cũng , chụp cho rõ .”
“Vâng.”
Mao Tiểu Phàm đáp một tiếng theo, lấy điện thoại chụp lách cách một hồi, chụp xong liền hỏi: “Rồi nữa ạ?”
“Đi thôi, ngoài tiếp.”
Thấy chụp ảnh xong, Tô Nhiên gọi rời .
Ra khỏi thôn, Tô Nhiên tìm một nhà nghỉ gần đó để ở .
Ba một hồn tụ với , Tô Nhiên suy nghĩ của cho họ : “Muốn lấy hài cốt , chỉ thể đập vỡ tượng Quan Âm, nhưng nếu đường đường chính chính đập tượng, trong thôn chắc chắn sẽ đồng ý.”
Mao Tiểu Phàm hỏi: “Cứ thẳng với họ là bên trong hài cốt ạ?”
Nguyên Thanh lắc đầu: “ thấy khó lắm, họ thờ cúng hơn một trăm năm , cho dù cô bên trong hài cốt, họ cũng sẽ tin .”
Tô Nhiên tỏ vẻ đồng tình: “ . Vậy thì chỉ hai cách, một là để hài cốt trong tượng Bồ Tát, lấy nữa, hai là tìm một pho tượng Quan Âm Tống Tử y hệt, tối đến lén lút tráo đổi.”
Mê Truyện Dịch
“ chọn cách thứ hai.” Phùng Xương Bình thoát khỏi giấy nhỏ, quả quyết .
“Được thôi.”
Tô Nhiên đoán Phùng Xương Bình sẽ chọn cách thứ hai, nên khi ông dứt khoát như , cô hề ngạc nhiên.
“Vậy , tiếp theo là tìm thợ.”
“Sư tổ, cứ nghỉ ngơi, chuyện giao cho con.” Nguyên Thanh vỗ ngực, nhận lấy nhiệm vụ.
Tô Nhiên suy nghĩ một lát đồng ý: “Cũng , hai chú ý an , chuyện gì thì gọi điện cho .”
Nguyên Thanh gật đầu, kéo Mao Tiểu Phàm ngoài, Phùng Xương Bình cũng theo.
Hỏi thăm mãi, họ mới tìm một lão nghệ nhân tượng Bồ Tát.
Nguyên Thanh trả gấp đôi tiền, yêu cầu ông gấp một pho tượng bằng đá cẩm thạch, bên ngoài mạ đồng, chỉ cần vẻ ngoài trông giống hệt là , hẹn trong vòng hai ngày sẽ thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-284.html.]
Đến ngày lấy hàng, Tô Nhiên đưa cho Nguyên Thanh hai lá bùa thu nhỏ: “Đây là bùa thu nhỏ, dán lên tượng đá, tượng sẽ biến thành cỡ lòng bàn tay, tiện cho việc mang .”
Nguyên Thanh hẹn với thợ, bảo ông cứ để pho tượng ở ngoài cửa, ông sẽ tự đến lấy.
Lúc là ban đêm nên ai thấy ông biến pho tượng cao ba mét thành cỡ lòng bàn tay.
Tiếp theo là việc tráo đổi hai pho tượng Bồ Tát. Vẫn là Nguyên Thanh và Mao Tiểu Phàm thực hiện.
Nửa đêm canh ba.
Trước miếu Nương Nương, Mao Tiểu Phàm cánh cổng miếu khóa, nhíu mày hỏi Nguyên Thanh: “Sư phụ, khóa cửa , là chúng trèo tường ?”
Vừa , Mao Tiểu Phàm lục túi tìm bùa.
Nguyên Thanh xua tay với : “Đừng lãng phí bùa, vi sư cách.”
Nói , ông móc từ trong túi một sợi dây kẽm nhỏ, nhướng mày với Mao Tiểu Phàm: “Cứ xem đây.”
Khòm lưng xuống, Nguyên Thanh xác định bốn phía ai, bèn cẩn thận chọc sợi kẽm ổ khóa.
Loay hoay một lúc.
Cạch.
Ổ khóa mà mở thật.
Nguyên Thanh đắc ý hê hê hai tiếng: “Không ngờ vẫn còn bảo đao cùn, bao nhiêu năm trôi qua mà tài mở khóa vẫn quên chút nào.”
Mao Tiểu Phàm khâm phục giơ ngón cái với Nguyên Thanh: “Sư phụ, lợi hại thật, đến cả chuyện cạy cửa nạy khóa cũng !”
Phùng Xương Bình sớm bay trong miếu, thò đầu từ cánh cửa, bĩu môi : “Lão gia tử, lúc trẻ ông cũng dạng nhỉ, từng chuyện gì lớn ?”
Bị Phùng Xương Bình ngầm châm chọc từng chuyện , Nguyên Thanh bực bội trừng mắt ông: “Ông cái gì, đây từng chuyện trộm gà bắt chó. Biết mở khóa là vì hồi nhỏ sư phụ phạt cấm túc, mà trốn ngoài chơi, lâu dần, tự mày mò cách mở khóa thôi.”
“Sư phụ, đừng nữa, chúng mau .” Mao Tiểu Phàm kéo tay áo Nguyên Thanh, hiệu cho ông nhỏ tiếng, đừng để khác phát hiện.
Nguyên Thanh vội im bặt.
Trong miếu Nương Nương tĩnh lặng, hai bóng lách qua khe cửa trong.
Nguyên Thanh và Mao Tiểu Phàm khom lưng, rón rén về phía .
Phùng Xương Bình lơ lửng giữa trung, cạn lời : “ xem qua , bên trong ai, hai cần thế .”