Tô Nhiên nheo mắt kỹ bộ xương trắng, bộ xương vẫn còn nguyên vẹn, nhưng bên cạnh thêm một cánh tay, hẳn là của khác.
Chỉ cánh tay đó, Tô Nhiên với Phùng Xương Bình: “Sở dĩ hạc giấy đưa chúng đến đây là vì nó, đây hẳn là cánh tay của cả ông.”
Nghe Tô Nhiên , Phùng Xương Bình lập tức bay tới, cánh tay hết đến khác, đột nhiên kích động chỉ một vết sẹo dài và chéo đó, lóc :
“Là… thật sự là cánh tay của cả , nhớ khi chạy thoát, cánh tay trái của cả bọn họ c.h.é.m một nhát, vết đao chính là hình dạng .”
Tô Nhiên gật đầu, về phía nam quỷ mới .
Nam quỷ mỉm họ, hề hoảng sợ bối rối, bình tĩnh hít sâu mấy khí, tận hưởng cảm giác tự do trở .
Tô Nhiên ngoắc tay với : “Lại đây.”
Nam quỷ do dự một chút, nhẹ nhàng bay tới: “Tìm việc gì?”
Tô Nhiên lạnh nhạt liếc một cái, là một c.h.ế.t oan.
“Ngươi xem ngươi là ai, tại ở trong tượng Quan Âm .”
“?”
Nam quỷ nhíu mày, hồi tưởng quá khứ, ánh mắt vốn vô cảm nay thoáng nét đau thương: “ tên Ngô Lão Nhị, cùng sư Trương Đại nghề nặn tượng gốm.
Trong làng ít con cháu, bà con khi bàn bạc góp tiền để hai chúng tạc một bức tượng Quan Âm tống tử.
Đêm đó, chợt nhớ vài vấn đề trong việc tượng gốm, nghĩ mãi ngủ , liền tìm Trương Đại, bàn bạc với một chút.
Lúc đến cửa nhà , một đàn ông cả đầy máu, thiếu một cánh tay từ trong nhà chạy , Trương Đại liền đuổi theo ngay đó, cũng đầy thương tích.
Thấy sư thương, vội chạy lên đỡ , hỏi chuyện gì?
Trương Đại lo lắng chỉ về phía , trộm, trộm…
đầu , cản một lúc như , đàn ông cụt tay chạy mất dạng từ lâu.
Trương Đại vô cùng sốt ruột, nhưng chạy xa, cũng đuổi kịp nữa, liền bảo đỡ về nhà.
Trong nhà bừa bộn, đất vương vãi một túi bạc lớn.
Cả hai nhà chúng đều nghèo, chỉ đủ sống qua ngày, thể nào nhiều bạc như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-286.html.]
Mê Truyện Dịch
Trong lòng nghi hoặc, liền hỏi chuyện gì, kết quả nhân lúc để ý, đ.â.m một nhát d.a.o tim .
nhớ rõ, mặt mày dữ tợn với :
‘Đừng trách sư lòng độc ác, là do ngươi ngàn vạn nên, nên đến lúc . Ta vốn định g.i.ế.c tên để cướp tiền của , ngươi bắt gặp, chỉ đành g.i.ế.c ngươi diệt khẩu. Ngươi yên tâm, tên đó thương nặng, sống bao lâu nữa , ngươi oán khí thì xuống Âm Tào Địa Phủ tìm mà tính sổ …’
Sau đó, trơ mắt Trương Đại biến thành tượng gốm, cuối cùng tạc thành tượng Quan Âm.”
Nam quỷ xong, đáy mắt ngấn lệ, sư mà coi như ruột g.i.ế.c c.h.ế.t, trong lòng giấu nỗi bi thương.
“Ban đầu từng oán, cũng từng hận, nhưng hận nữa. Cũng xem như trong cái rủi cái may, phong ấn trong tượng Quan Âm bao nhiêu năm nay, lệ khí sớm tan biến, Quan Âm Nương Nương rủ lòng thương, cũng may mắn chút công đức.
Hôm nay đa tạ mấy vị cứu , đại ân đại đức kiếp sẽ báo, đến địa phủ trình diện đây, mấy vị cáo từ.”
Nam quỷ cúi hành lễ với Tô Nhiên, biến mất trong trung.
Hắn cứ thế biến mất, ngay cả hài cốt của cũng thèm liếc một cái.
Nguyên Thanh cảm khái: “Xem thật sự xem nhẹ thứ , hài cốt của cũng thèm đoái hoài. Chẳng hề quan tâm chút nào.”
Tô Nhiên: “Đã việc thì cho trót, tìm một nơi an táng cho .”
Nguyên Thanh và Mao Tiểu Phàm gật đầu, hai bận rộn lo việc chôn cất cho nam quỷ.
Mất bao công sức mà chỉ tìm một cánh tay của cả, Phùng Xương Bình ôm cánh tay đó, lòng nặng trĩu.
Cứ ngỡ hạc giấy tìm là hài cốt của , kết quả chỉ là một cánh tay.
Tô Nhiên cũng ngờ là tình huống , bèn với ông : “Ông cần buồn, sẽ mở thiên nhãn giúp ông xem thử.”
Phùng Xương Bình , tâm trạng sa sút liền biến mất, ông ôm xương lon ton chạy tới, vội vàng gật đầu: “Được, , đại sư cô mau xem .”
Tô Nhiên hai tay bắt quyết, một luồng linh khí điểm lên khúc xương tay, linh khí lưu chuyển một vòng khúc xương biến mất.
Đột nhiên, một luồng kim quang từ khúc xương b.ắ.n , chiếu thẳng lên trời, hình thành một ảo ảnh trung.
Phùng Xương Bình kinh ngạc lên.
Ông chỉ theo bản năng cảm thấy Tô Nhiên lợi hại, thể đắc tội. Không ngờ cô lợi hại đến mức , ngay cả ảo cảnh cũng tạo , thảo nào lão già Nguyên Thanh cũng gọi cô là sư phụ.