Phùng Quốc Khánh đầu , liền thấy cụ cố với sắc mặt đen như đ.í.t nồi đang rút thắt lưng lao về phía .
Anh sợ đến mức vứt cả gậy, vội vàng xua tay lia lịa lùi về , vẻ mặt hoảng hốt ngây thơ oan ức, “Cụ cố, ... chuyện của con... con gì cả, là bố con ...”
Nghĩ đến đầu là một mảnh thảo nguyên xanh mơn mởn, Phùng Xương Bình còn lọt tai nữa, tóm lấy quất mông.
Phùng Quốc Khánh đau đến mức la oai oái, ôm mông, tay chân luống cuống né tránh.
“Tức c.h.ế.t tao , ngoài tìm hài cốt của tao, tìm thì thôi , còn mang một thằng giả mạo về. Mang về thì thôi , còn cho hợp táng, vẻ hiếu thuận lắm hả? Đừng chạy, xem hôm nay tao đ.á.n.h c.h.ế.t mày .”
“Cụ cố...” Phùng Quốc Khánh cuống cuồng né tránh.
“Phì, ai là cụ cố của mày? Cái thằng đang bên trong mới là cụ cố của mày đấy.”
“Cụ cố, con là giả ạ, là bố con, tất cả là do bố con , cụ đ.á.n.h thì mà đ.á.n.h ông , con gì ?”
Tô Nhiên, Nguyên Thanh và Mao Tiểu Phàm một bên xem náo nhiệt: Ừm, xương cốt của ông cụ nhà họ Phùng vẫn còn cứng cáp lắm.
Không họ thích hóng chuyện, nhưng dù đây cũng là chuyện nhà , họ tiện xen .
Mà Phùng Khang một thoáng sững sờ cũng hồn, thấy đứa cháu cố bảy mươi mấy, gần tám mươi tuổi đ.á.n.h cho ôm đầu bỏ chạy, vội vàng lao tới ôm lấy em trai.
“Xương Bình, đừng đ.á.n.h nữa, chuyện thật sự thể trách nó , nó gì . Nghe , đừng đ.á.n.h nữa nhé, em xem bộ dạng nó kìa, còn già hơn cả em, lỡ đ.á.n.h nó thương thì . Hơn nữa em dâu sớm đầu thai , cái thằng giả mạo cũng đầu thai , chỉ là hai bộ xương khô thôi, gì to tát , em cũng cắm sừng đến mức đó.”
Ông khuyên thì thôi, khuyên, Phùng Xương Bình nhớ tới cảnh vợ cạnh đàn ông khác, lửa giận ‘vù’ một tiếng bùng lên, giơ chân định đá Phùng Quốc Khánh.
Phùng Quốc Khánh vội né sang một bên, thắt lưng quất m.ô.n.g đau điếng, cảm thấy m.ô.n.g sắp nở hoa, đau tủi , nước mắt lưng tròng kêu lên, cố gắng đ.á.n.h thức tình yêu thương của cụ cố dành cho .
“Cụ cố, con là cháu ruột của cụ mà. Ngày xưa bà nội kể với con là cụ bế bố con nỡ buông tay, con là con ruột của ông mà, cụ cố...”
Không ngờ thật sự tác dụng, những lời khiến Phùng Xương Bình nhớ cảnh tượng đứa cháu trai mũm mĩm, tức là bố của Phùng Quốc Khánh, giọng mềm mại gọi là ông nội, lòng ông mềm nhũn, nỡ đ.á.n.h nữa.
“Thôi , đúng là cũng liên quan đến mày. Bố mày ? Tao tìm nó tính sổ.”
“Cái , con, con ạ, con cũng mới gặp các cụ đầu.” Phùng Quốc Khánh lắc đầu, tỏ vẻ rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-289.html.]
Phùng Khang giải thích: “Cậu cháu trai , nó vẫn đầu thai, hôm qua còn gặp nó. Giờ chắc là đến từ đường ăn đồ cúng .”
Phùng Xương Bình vẫn nguôi giận, siết chặt thắt lưng trong tay, giọng phát từ kẽ răng, “Đi, đến từ đường tìm nó.”
Phùng Quốc Khánh nhặt cây gậy lên, thấy lời cụ cố, sợ tới mức tay run lên rơi gậy xuống đất nữa.
Anh lắp bắp hỏi: “Cụ cố, vẫn... vẫn tìm thật ạ?”
“Bớt lời thừa, đ.á.n.h nó đ.á.n.h mày, chọn một.”
“Con dẫn đường.”
Phùng Quốc Khánh dứt khoát nhặt gậy lên, khập khiễng dẫn đường.
Từ đường lớn, ở phía đông sân nhà họ Phùng, là một gian nhà trệt riêng biệt, do con trai cả của Phùng Xương Bình xây dựng , bên trong đặt mười mấy bài vị.
Mê Truyện Dịch
Phùng Quốc Khánh mở cửa từ đường, mời Phùng Xương Bình , hét lớn trong: “Bố, con dẫn cụ cố đến thăm bố , bố vui ?”
“Cụ cố, chính là nơi ạ, cụ và bố cứ từ từ chuyện.”
Nói xong, đóng sầm cửa ba chân bốn cẳng chạy xa khỏi từ đường.
Mọi : là đứa con hiếu. Bố vui quan trọng, quan trọng là vui.
Phùng Khang ngày nào cũng đứa cháu trai lớn phiền nên , cùng Tô Nhiên và những khác ngoài chờ.
Chẳng mấy chốc, trong từ đường vang lên tiếng la hét t.h.ả.m thiết.
Một lát , con trai cả của Phùng Xương Bình, cũng chính là cha của Phùng Quốc Khánh, gào chạy khỏi từ đường.
Nhìn thấy Phùng Quốc Khánh, ông cởi một chiếc giày, xông về phía .
Tô Nhiên và những khác dứt khoát né sang một bên.
Mao Tiểu Phàm nhỏ giọng hỏi Nguyên Thanh, “Sư phụ, chúng can ngăn ạ?”
“Thầy thấy đây là chuyện nhà , chúng nên xen thì hơn.” Nguyên Thanh lắc đầu, sang Tô Nhiên, “Sư phụ thấy ?”