Thế là vội vàng thêm tiền, cầu xin Tô Nhiên giúp đỡ.
Tô Nhiên lạnh lùng , “ giúp vì tiền, mà vì đây là do tự chuốc lấy.”
Sắc mặt Châu Hành cứng đờ, ánh mắt hoảng loạn né tránh, nhưng miệng vẫn cứng rắn chối cãi, “ thật sự ... chuyện nào cả. Đại sư, cầu xin cô cứu . Nếu ... sẽ c.h.ế.t cóng mất!”
Sắc mặt Tô Nhiên lạnh , “Muốn cứu , thì chuyện .”
Châu Hành sắc mặt của Tô Nhiên, trong lòng dấy lên một sự bất an mơ hồ, nhưng miệng vẫn chối, “ thật sự... từng chuyện mà!”
Tô Nhiên thấy vẫn chịu thật, cũng phí lời với nữa, lạnh lùng : “Nếu như , thì còn gì để nữa.”
Nói xong, cô định đưa tay ngắt kết nối.
“Đừng, đừng...”
Châu Hành hoảng đến mức suýt nhảy dựng lên khỏi giường, “Đại sư, cô thể bỏ mặc !”
“ cho cơ hội, là tự thật.”
Tô Nhiên lạnh lùng , “Nể tình bốc trúng phúc đài, hỏi cuối, nếu vẫn , thì chờ c.h.ế.t .”
Câu cuối cùng khiến Châu Hành càng lạnh hơn, vội vàng lắc đầu trong hoảng loạn, “ , ...”
Hắn lắp bắp: “Nửa năm , ... trộm... một chiếc xe.”
【Trộm xe? Tội cùng lắm cũng chỉ vài năm tù, liên quan gì đến tuyết rơi ?】
【Không là ông trộm xe đ.â.m c.h.ế.t đấy chứ?】
【Quả nhiên, đại sư ông , thì chắc chắn ông chuyện !】
...
“Còn gì nữa?”
Vẻ mặt Châu Hành chút tự nhiên, “Còn... lúc đó trong xe một đứa bé, lái nửa đường mới phát hiện . Con bé đang... ngủ ở ghế , giữa đường tỉnh dậy mới . là kẻ trộm xe, cũng thể đưa về , cho nên...”
Những lời tiếp theo, ngập ngừng .
Tô Nhiên hừ lạnh một tiếng, nốt phần còn giúp , “Cho nên ngươi vứt đứa bé , vứt ở nơi hoang sơn dã lĩnh để nó c.h.ế.t cóng.”
Hai câu khiến khuôn mặt vốn trắng bệch của Châu Hành càng thêm tái nhợt.
Lúc đó cũng từng nghĩ sẽ vứt bừa đứa bé bên đường.
, đứa bé đó thấy mặt , dám mạo hiểm, nên nhẫn tâm vứt con bé đến một nơi hoang sơn dã lĩnh qua .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-391.html.]
Mê Truyện Dịch
Khi đó là mùa đông, khi Châu Hành vứt đứa bé, lâu trời liền đổ tuyết lớn.
Kết quả thể tưởng tượng , đứa bé c.h.ế.t cóng trong núi.
Nửa năm qua, trong lòng Châu Hành thỉnh thoảng cũng áy náy bất an, đặc biệt là mấy hôm , còn mơ thấy cô bé đó, lóc tìm đến .
Lúc đó sợ đến tỉnh giấc.
Cứ ngỡ là do ngày nghĩ đêm mơ, định mấy hôm nữa sẽ đến chùa thắp hương.
Không ngờ, trong nhà đột nhiên đổ tuyết.
Trong lúc sợ hãi, nhớ đến đứa bé vứt bỏ.
...
Tuyết trong nhà vẫn tiếp tục rơi, nỗi sợ hãi trong lòng Châu Hành cũng ngày một lớn dần.
Tô Nhiên là hy vọng duy nhất của bây giờ, chỉ thể ngừng van xin, “Đại sư, ... sai , cầu xin cô, cứu với.”
Trong nụ của Tô Nhiên ẩn chứa sự lạnh lẽo, “Anh sai ? Không, chỉ sắp c.h.ế.t, sợ hãi, nên mới như .”
Châu Hành lắc đầu lia lịa, vẫn cố gắng biện minh cho , “Không ... chỉ là nhất thời hồ đồ... đó hối hận , nhưng quá muộn... sai ... thật sự sai !”
“Nhất thời hồ đồ?”
Nghe thấy lời , Tô Nhiên khẽ một tiếng, sắc mặt đột nhiên lạnh , chút khách khí vạch trần lời dối của , “Lúc đó của đứa bé xuống xe mua đồ, vì con bé đang ngủ ở ghế nên cô tắt máy.
Nào ngờ ngươi thừa cơ trộm mất xe, lái nửa đường ngươi mới phát hiện còn một đứa trẻ.
Đứa bé ngừng lóc, ngươi sợ gây phiền phức cần thiết, liền trói tay chân, bịt miệng cô bé , vứt ở nơi hoang sơn dã lĩnh.
Giữa tiết trời đại hàn, đứa bé c.h.ế.t cóng.
Trong thời gian đó, đủ thời gian để ngươi , ngươi hối hận tại cứu nó?
Ngươi cơ hội tha cho con bé, nhưng ngươi thế. Ngươi cơ hội cứu nó, nhưng ngươi cũng cứu.
Vậy mà ngươi còn mặt mũi nào là nhất thời hồ đồ?”
Sắc mặt của Tô Nhiên lạnh lùng từng , “Bảo cứu ? Vậy ai cứu đứa bé ? Mẹ của nó vì mất con mà đau đớn buồn khổ đến nhường nào, ?”
Tô Nhiên lớp tuyết ngày một dày lên trong nhà , “Anh còn áo phao để mặc, chăn bông để đắp, còn đứa bé đó lúc chỉ mặc một chiếc áo len.
Bây giờ con bé chỉ đang trả cho tất cả những gì nó từng chịu đựng mà thôi, tất cả đều là do tự chuốc lấy.”