Nghe sự nghi ngờ trong giọng của Tô Nhiên, phụ nữ vội vàng : “Hoàn chính xác, một bộ xương trắng hếu như , chỉ cần mù thì ai cũng thấy .”
Tô Nhiên hiệu cho bà kể tiếp.
Mê Truyện Dịch
Người phụ nữ bất lực thở dài một : “Đại sư, tên là Diêm Tuệ Phương. Nửa tháng , con trai với nó bạn gái , dẫn về mắt chúng . Lúc đó và bố nó còn mừng lắm, ai ngờ…”
Ai ngờ, niềm vui mà Diêm Tuệ Phương mong đợi thấy , chỉ chờ nỗi kinh hoàng.
Sáu bảy ngày , Diêm Tuệ Phương tan về nhà, bước cửa, con trai Tống Bách Dương phấn khởi chạy kéo bà.
“Mẹ, con dẫn bạn gái về , mau qua đây xem .”
“Thật ?” Diêm Tuệ Phương ngẩn , vui vẻ : “Con cái nhà , chuyện lớn như một tiếng để còn chuẩn .”
Nghe tin con trai dẫn bạn gái về nhà, Diêm Tuệ Phương vui đến khép miệng, chỉ là quá đột ngột, bà chuẩn gì cả, sợ tiếp đãi cô gái nhà chu đáo.
Tống Bách Dương thản nhiên : “Văn Tĩnh là một cô gái , quan tâm và hiểu chuyện, cô sợ vất vả chuẩn nên mới cho con đấy.”
Diêm Tuệ Phương , và gật đầu lia lịa: “Là một cô gái , thật lòng.”
khi Diêm Tuệ Phương dép xong, thấy cô bạn gái sofa, bà lập tức sững sờ.
Bà cảm giác như sét đ.á.n.h ngang tai, tê dại, tóc gáy dựng .
“Mẹ, đây là bạn gái con, Văn Tĩnh. Văn Tĩnh, đây là .”
Nhìn đứa con trai đang nhiệt tình giới thiệu, đầu óc Diêm Tuệ Phương trống rỗng.
Đây… là ?
Rõ ràng là một bộ xương trắng.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của con trai, giống như đang đùa.
Diêm Tuệ Phương nghĩ lẽ hoa mắt .
Ừm, chắc chắn là hoa mắt.
Thế là bà sức dụi mắt, nữa, vẫn là một bộ xương.
Dụi tiếp…
Dụi dụi , tròng mắt Diêm Tuệ Phương sắp rớt ngoài đến nơi, mà mặt vẫn là một bộ xương khô.
Lẽ nào đang mơ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-413.html.]
Diêm Tuệ Phương véo tay một cái, đau.
Biết đau tức là thật, là mơ.
“Mẹ, Văn Tĩnh xinh ?” Tống Bách Dương dịu dàng nắm lấy bàn tay của bộ xương, khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc.
“… Ừ, khá đặc biệt.” Nó thì hạnh phúc, còn Diêm Tuệ Phương thì mặt mày kinh hãi, “Không chỉ đặc biệt, mà còn khá biến thái.”
“Con trai, bạn gái... của con là... nam nữ?”
Bà dùng từ gì để diễn tả tâm trạng của lúc nữa.
Tống Bách Dương vui bĩu môi: “Mẹ, đây là chuyện thừa mà cũng hỏi , là bạn gái , còn hỏi nam nữ, bộ ?”
Diêm Tuệ Phương ngơ ngác đáp: “Thật sự .”
Tống Bách Dương nghiêm mặt: “Mẹ, nghiêm túc chút , đừng lung tung mặt con gái nhà .”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nó, giống như đang đùa.
Diêm Tuệ Phương sững , trong khoảnh khắc, bà nghĩ đến vô khả năng.
Là mắt vấn đề, con trai thần kinh bình thường, là nó Bạch Cốt Tinh mê hoặc?
Nghĩ đến đây, Diêm Tuệ Phương kéo con trai qua một bên.
“Mẹ, gì thế, kéo con đây chuyện riêng ?” Tống Bách Dương nhíu mày.
Chẳng thèm để ý nó vui , Diêm Tuệ Phương kéo tay con trai, nhỏ: “Con trai, con chắc chắn… bạn gái con là , là bộ xương khô chứ?”
Nghe bà , Tống Bách Dương thật sự tức giận: “Mẹ, Văn Tĩnh chỉ gầy một chút thôi, như là tôn trọng khác đó!”
“Hơi gầy một chút?” Diêm Tuệ Phương con trai như một thằng ngốc, “Đây là gầy một chút ? Mẹ sống đến từng tuổi, chỉ đến gầy trơ xương thôi, đây là đầu tiên thấy gầy đến mức da cũng còn.”
“Con trai, con đừng dọa nữa, bạn gái của con là một bộ xương khô đấy!” Diêm Tuệ Phương khổ tâm khuyên nhủ.
Tống Bách Dương kỳ quái bà một cái, “Mẹ, linh tinh gì thế, Văn Tĩnh là bộ xương , xem cô trông xinh thế cơ mà. Mắt to tròn, đen sáng, tuy miệng rộng một chút, nhưng da trắng mà…”
“Trời ơi là trời, con đừng nữa!” Diêm Tuệ Phương suýt nữa thì tức c.h.ế.t.
Nói , bà thèm nhiều, thẳng đến bộ xương, giơ hai ngón tay lên chọc thẳng hốc mắt của nó, thậm chí còn xoay xoay vài vòng.
“Đây chẳng là hai cái lỗ , đúng là đen to.”
“Mẹ!” Hành động bất ngờ của bà Tống Bách Dương hét lên, “Mẹ gì thế, lỡ Văn Tĩnh mù thì ?”
Diêm Tuệ Phương mặc kệ tiếng la hét của nó, một tay véo tai con trai: “Thằng nhóc thối , , con đang trêu cho vui hả?”