Chợ Tây Nhai cách nhà  khá xa, hơn nữa khu đó cũng hẻo lánh,  bán ở chợ cũng  đông bằng chợ nông sản bên .
 
Cô nhớ Thiệu Xuân Hoa từng đến đó một , chê rau củ ở đó  tươi nên    đến nữa.
 
Lần    đột nhiên dắt theo một đứa trẻ chạy xa như ?
 
“Mẹ dắt con bé chạy xa như thế  gì?”
 
Nghe Hoàng Vũ Thần hỏi , ánh mắt Thiệu Xuân Hoa khẽ lóe lên, “Mẹ,    ở đó  bán bồ câu sống, nên  đến mua một con về hầm canh cho con uống.”
 
Hoàng Vũ Thần lập tức cảm thấy  gì đó  , “Chợ Tây Nhai vốn   đông ,  gì  chỗ nào bán bồ câu?”
 
Chính cô cũng từng đến đó hai , bên trong     bán gia cầm sống, chứ đừng  đến bồ câu sống.
 
“Mẹ, … cũng chỉ là   thôi…”
 
Nhìn ánh mắt lảng tránh của , trong lòng Hoàng Vũ Thần lập tức dấy lên một dự cảm  lành.
 
Tính cách của  , cô hiểu quá rõ, mỗi   dối đều lảng tránh,  dám  thẳng   khác.
 
Vì , Hoàng Vũ Thần chắc chắn   đang  dối!
 
Nếu   dối,  thì đứa bé…
 
Suy nghĩ  khiến Hoàng Vũ Thần   rùng , cô  thể tin nổi hỏi: “Mẹ,    mắt con mà ,    cố ý bỏ rơi đứa bé,   ?”
 
“Mẹ… dĩ nhiên  .”
 
Thiệu Xuân Hoa chỉ  con gái một cái  vội dời tầm mắt .
 
Đến nước , Hoàng Vũ Thần còn  gì  hiểu nữa.
 
Chắc chắn là  chê đứa bé  bại não, nên  cố tình vứt bỏ nó.
 
Hoàng Vũ Thần tức thì sụp đổ gào , tức giận hét lên: “Mẹ, tại     , đó là m.á.u mủ ruột thịt của con mà, cho dù con bé  bại não, con cũng sẽ nuôi nó khôn lớn, tại    nhẫn tâm như !”
 
Hoàng Vũ Thần mất kiểm soát cảm xúc, ngất  ngay tại chỗ!
 
Sau khi tỉnh , cô như phát điên, đập phá hết đồ đạc trong nhà, túm lấy áo Thiệu Xuân Hoa đòi bà trả  con cho .
 
Mặc cho Hoàng Vũ Thần đập phá, túm lấy  gào , Thiệu Xuân Hoa vẫn luôn cúi đầu   một lời.
 
Hoàng Vũ Thần như  ma nhập,  lóc đòi  tìm con gái,  cha cô cản .
 
Thiệu Xuân Hoa ngấn lệ, trong lòng  giấu  vẻ bi thương, “Niếp Niếp,  xin  con, xin  đứa bé đó, là  của , đứa bé   tìm   nữa , con  nghĩ thoáng , đừng  tổn hại đến  thể!”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-422.html.]
Lúc , Hoàng Vũ Thần   gì, chỉ lạnh lùng    như  một  xa lạ.
 
Cô  ăn  uống,  suốt một ngày một đêm,  đó thu dọn đồ đạc của   dứt khoát rời , từ đó ân đoạn nghĩa tuyệt với Thiệu Xuân Hoa!
 
Lần   là bảy năm.
 
Bảy năm qua, Hoàng Vũ Thần  từng về một .
 
…
 
Mê Truyện Dịch
Kể xong đầu đuôi câu chuyện,   nhất thời   nên an ủi họ thế nào. Dì Vương ở ngoài cửa lặng lẽ lau nước mắt, dì cũng là một  , nên dì dường như hiểu tại  Thiệu Xuân Hoa   như .
 
Thiệu Xuân Hoa cúi đầu  một bên.
 
Tô Nhiên  bộ dạng  chịu phạt như phạm  của bà,  khỏi : “Chuyện  là khúc mắc trong lòng của hai  con bà, bây giờ bà còn   thật,   sẽ  còn cơ hội để  nữa .”
 
“Sự thật?”
 
Hoàng Vũ Thần đột ngột  sang Tô Nhiên,    Thiệu Xuân Hoa.
 
Cô  hiểu tại  Tô Nhiên   ,     thừa nhận là cố tình vứt bỏ đứa bé  , lẽ nào còn  uẩn khúc gì khác?
 
“Mẹ,   đứa bé   mất,    cho  khác  ?”
 
Trong mắt Hoàng Vũ Thần đột nhiên lóe lên tia hy vọng.
 
“…Không .” Thiệu Xuân Hoa cúi đầu thấp hơn, lí nhí  dám  cô, một lúc lâu  mới lấy hết can đảm : “…Đứa bé…   cho  khác, cũng    mất… là  … bóp c.h.ế.t .”
 
“Cái gì?!!”
 
Hoàng Vũ Thần hét lên kinh hãi, cô  thể tin  những gì   .
 
Sững sờ một lát, cô như phát điên, lao lên túm lấy cổ áo Thiệu Xuân Hoa.
 
Gào thét chất vấn một cách điên cuồng: “Là bà  bóp c.h.ế.t con , là bà  bóp c.h.ế.t con !! Tại , tại  bà  nhẫn tâm như ?”
 
Thiệu Xuân Hoa   một lời, mắt ngấn lệ, mặc cho cô gào thét c.h.ử.i mắng.
 
Lúc  Hoàng Vũ Thần gần như phát rồ, Tô Nhiên sợ cô xảy  chuyện, liền đ.á.n.h một lá Định Thần Phù lên  cô.
 
Sau đó nhẹ nhàng gỡ tay cô đang túm áo Thiệu Xuân Hoa , đỡ cô  xuống một bên, dùng giọng điệu dịu dàng giải thích với cô.
 
“Bà    cũng là vì cô thôi.”
 
“Vì ?” Hoàng Vũ Thần  khẩy một tiếng, dòng nước mắt như vỡ đê tố cáo sự tàn nhẫn của  , “Nếu thật sự là vì ,  thì bà  nên  mất con  sẽ đau lòng đến nhường nào,  bà   thể nhẫn tâm g.i.ế.c c.h.ế.t con bé chứ?!”