“Nó mới tám tháng tuổi, còn kịp ngắm thế giới cho kỹ, chính bà ngoại của tay g.i.ế.c c.h.ế.t, thật là một chuyện hoang đường!”
Tô Nhiên liếc Thiệu Xuân Hoa đang cúi đầu rơi lệ ở bên cạnh, thở dài với Hoàng Vũ Thần: “Cô là một , đau lòng vì con gái của , cô từng nghĩ, Thiệu Xuân Hoa cũng là một , thể nhẫn tâm để con gái lún sâu trong vũng bùn thể thoát .
Nuôi nấng một đứa trẻ bại não sẽ khó khăn đến mức nào, cô hẳn . Bà cuộc đời cô vì đứa bé mà giày vò, bà cô một cuộc sống hạnh phúc, những đứa con đáng yêu, cho nên mới nhẫn tâm bóp c.h.ế.t đứa bé.
Không đứa bé đó, cô sẽ một cuộc đời khác.”
“G.i.ế.c là sai, tất cả đều thể trách bà , mắng bà , nhưng cô thì thể.
Tất cả những gì bà đều là vì cô. Cả đời bà từng chuyện gì , chỉ vì quá yêu thương cô, vì tương lai của cô, bà gánh vác tất cả tội nghiệt, chỉ để đổi lấy hạnh phúc cho cô.
Cô hãy nghĩ về cuộc sống hiện tại của , gia đình hạnh phúc, con cái đáng yêu. Tất cả những gì cô đang , đều là do bà gánh tội mà đổi lấy, cô tư cách gì để trách bà ?”
Lời của Tô Nhiên, từng câu từng chữ như ngàn vạn chiếc búa nặng nề nện trái tim Hoàng Vũ Thần.
Nước mắt kìm tuôn trào, Hoàng Vũ Thần đến nhòa cả mắt, đến xé lòng.
Phải , đó là của mà.
Là mặc cho những chiếc váy xinh , thắt cho những b.í.m tóc dễ thương.
Là dắt bàn tay nhỏ bé của mua những món ăn vặt yêu thích.
Là thức trắng đêm chăm sóc mỗi khi bệnh.
Là như mưa trong ngày cưới của .
Là đến bệnh viện đầu tiên khi sinh con.
Là khi khỏi phòng sinh, cháu một cái mà chỉ quan tâm đến sự an nguy của .
Là đau lòng hơn cả khi đứa bé bại não.
Là bạc trắng đầu một đêm khi đứa bé mất tích…
Phải , đó là nỡ để chịu một chút tủi nào, là yêu thương nhất đời!
Tại nghĩ đến những điều ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-423.html.]
Hoàng Vũ Thần “bịch” một tiếng quỳ xuống mặt Thiệu Xuân Hoa, nước mắt như mưa, “Mẹ…”
“Niếp Niếp, Niếp Niếp của …”
Bàn tay Thiệu Xuân Hoa run run đặt lên đầu cô, bà đợi khoảnh khắc suốt bảy năm. Bà Hoàng Vũ Thần khi sự thật sẽ mang gánh nặng tâm lý, nên chôn vùi sự dằn vặt tận đáy lòng.
“Mẹ, là con với .” Hoàng Vũ Thần ôm chân Thiệu Xuân Hoa thành tiếng.
“Con bé ngốc , trách con, là sai, là với con, với đứa bé đó.”
Thiệu Xuân Hoa ngấn lệ, trong lòng giấu vẻ bi thương, “Cả đời , chỉ với đứa bé đó thôi, những năm qua, lòng cũng ngày đêm đau khổ…”
Mê Truyện Dịch
“Mẹ…”
Hai con ôm nức nở.
Ở một bên khác, chồng của Hoàng Vũ Thần khi tin, lập tức cùng bế con đến đây.
Vào phòng, chồng của Hoàng Vũ Thần hề sợ hãi lùi bước vì Thiệu Xuân Hoa là một hồn ma, mà bế con cùng quỳ xuống mặt bà.
“Mẹ, gặp cháu ạ, đây là cháu ngoại của , tên là Tiểu Bảo, năm nay hai tuổi . Tiểu Bảo ngoan, gọi bà ngoại con…”
Mẹ chồng của Hoàng Vũ Thần cũng : “Bà thông gia, bà cứ yên tâm, nhất định sẽ đối xử với Tiểu Thần như con gái ruột, để nó chịu ấm ức . Con trai mà dám bắt nạt nó, đ.á.n.h gãy chân nó.”
…
Tô Nhiên và Vương Khải ngoài, dành thời gian cho gia đình họ đoàn tụ.
Xem xong bộ câu chuyện, dì Vương lau nước mắt thở dài, “Người nào mà thương con , chỉ là cách thể hiện khác mà thôi. Nếu đứa bé đó còn sống, cho dù lớn lên , cũng khả năng tự chăm sóc, tương lai cũng sẽ là vực sâu của cả hai gia đình.
Thà đau một còn hơn đau dai dẳng, Tiểu Hoàng yêu con của nó, nó nào yêu con , chỉ là Thiệu Xuân Hoa gánh lấy tội danh, dằn vặt suốt bao năm, haiz!
Đều là phận , nỡ cảnh ! Nhìn mà thấy đau lòng.”
Dì Vương lắc đầu, sang một bên.
【Xin nghiêng già! Thật lòng mà , mạng xem quá nhiều trường hợp trẻ em khuyết tật, thấy một đứa trẻ liên lụy đến ba thế hệ, rõ tương lai mà vẫn tiếp tục nuôi, thể dùng từ ‘vĩ đại’ để hình dung tình yêu !】