Hạ Vi Lan cầm d.a.o từng bước tiến về phía Uông Phi, vì quá đắc ý nên cô để ý đến sợi dây thừng đất, vấp một cái ngã thẳng về phía Uông Phi.
Hạ Vi Lan đè lên Uông Phi, Uông Phi sợ hãi trợn trừng hai mắt.
Hồi lâu , Uông Phi đẩy Hạ Vi Lan khỏi , con d.a.o găm cắm thẳng n.g.ự.c của chính Hạ Vi Lan, lút cả cán dao.
Uông Phi ngây một lúc lâu, bỗng nhiên bật , đến ngặt nghẽo, .
Cô : “Chị , xem đến ông trời cũng giúp chị, chị yên tâm, sẽ theo lời chị , lúc p.h.â.n x.á.c sẽ nhẹ tay một chút.”
Hai nhát d.a.o Uông Phi tuy quá nghiêm trọng nhưng cũng chảy nhiều máu, cô gắng gượng dậy một bộ quần áo khác, ngoài tìm một phòng khám nhỏ để băng bó, đó mới về nhà phân xác.
Sau khi phân xác, cô vứt xuống cống bỏ thùng rác, mà mang về nhà một cái hũ lớn.
Cô vuốt ve cái hũ, đối diện với những mảnh t.h.i t.h.ể của Hạ Vi Lan, dịu dàng :
“Chị , chị những năm qua sống thế nào ? Chị vài năm thì bác viện trưởng qua đời, cô nhi viện đóng cửa, chúng đưa đến nhiều nơi khác , nhận nuôi, chuyển đến cô nhi viện khác.
Đôi vợ chồng nhận nuôi là một lũ khốn, năm mười bốn tuổi, gã đàn ông đó định giở trò với , đá một phát hạ bộ, chạy trốn, đó gặp bà.
Bà đối xử với , dạy vu thuật, còn chữa lành vết sẹo mặt , đó là thời gian vui vẻ nhất của .
năm mười tám tuổi, bà mất, chỉ còn một , thế là nhớ đến chị.
Thật , từng nghĩ sẽ g.i.ế.c chị, chỉ tò mò cuộc sống của giàu rốt cuộc là như thế nào, tiểu thư nhà giàu vài năm cho ghiền, đó sẽ về bầu bạn với bà…
Tiếc là, chị g.i.ế.c thành tự hại c.h.ế.t . Chị càng cướp thứ của chị, càng cướp, chị yên tâm, sẽ hưởng thụ thật cuộc sống giàu sang, còn chị cứ ở Âm Tào Địa Phủ mà tức c.h.ế.t .”
Nói xong, cô mở nắp hũ , bên trong lúc nhúc là kiến.
Uông Phi ném một miếng thịt , trong nháy mắt lũ kiến gặm sạch.
Thi thể của Hạ Vi Lan nhanh chóng xử lý sạch sẽ, chỉ còn một đống xương trắng và một cái đầu.
Uông Phi niêm phong cái đầu của Hạ Vi Lan trong chiếc ghế sofa đơn: “Chị , chị cứ ngoan ngoãn ở đây nhé.”
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-438.html.]
[Haha, hai chữ thôi, đáng đời!]
[ là rùa ngàn năm thành tinh, đồ khốn vạn năm giở trò, hai chị em chẳng ai cả!]
[Có ai để ý hũ kiến , lẽ là kiến ăn thịt ?]
[Kiến ăn thịt ? Không thể nào, thật sự thứ đó ?]
[Phương pháp phi tang xác mới —— kiến ăn thịt ! Thật sự ngoài sức tưởng tượng của .]
…
Hạ Vi Lan ngờ sự thật phơi bày theo cách , lập tức thẹn quá hoá giận: “Chính cô hại c.h.ế.t , cô , c.h.ế.t chứ?”
Tô Nhiên mà tức đến bật : “Cô g.i.ế.c thành, vô tình g.i.ế.c chính , giờ còn tìm khác báo thù?”
---
Hạ Vi Lan cãi chày cãi cối: “Nếu cô cướp đồ của , thể g.i.ế.c cô ? g.i.ế.c cô , thể c.h.ế.t ?”
Mê Truyện Dịch
“Cho nên chính cô hại c.h.ế.t , tìm cô báo thù!”
“Báo thù, cô lấy mặt mũi mà tìm cô báo thù? Không chỉ , vụ hoả hoạn mười mấy năm cũng là do cô cố ý phóng hoả.”
Hạ Vi Lan như giẫm đuôi, lập tức nổi trận lôi đình: “Cô bậy, cô láo, phóng hoả, !”
Tô Nhiên lạnh lùng liếc cô một cái, màn hình TV chợt đổi, biến thành cô nhi viện.
Trong đêm tối, Hạ Vi Lan lúc nhỏ thức dậy, mò mẫm đến ngăn kéo lấy nến và diêm, cô quẹt diêm, thắp nến, ánh mắt độc địa đứa em gái vẫn đang say ngủ, ném que diêm còn đang cháy thùng rác.
Que diêm bén thùng rác, ngọn lửa dần dần lớn lên, Hạ Vi Lan nấp trong góc, nở một nụ hung tợn…
Thấy đến đây, nội tâm Hạ Vi Lan chấn động.
Cô gái mà thể tái hiện cảnh tượng của mười mấy năm , Hạ Vi Lan hiểu rằng, phụ nữ hề đơn giản.
Dù , cô vẫn tức tối nguỵ biện: “Những hình ảnh đều là giả, là do cô nguỵ tạo, căn bản hề phóng hoả, cho dù cháy thì cũng là tai nạn, là do bất cẩn.”
Cô tuyệt đối sẽ thừa nhận, lúc sống cô là một tiểu thư nhà giàu thông minh, lương thiện ngưỡng mộ, khi c.h.ế.t cũng như , cô cho phép bại danh liệt, dù c.h.ế.t chăng nữa.