Nhìn thấy Tô Nhiên còn trẻ như , trong lòng Lý Phong gần như còn chút hy vọng nào.
Thế nhưng, thể bỏ qua bất kỳ cơ hội nào, vì đành ôm tâm lý còn nước còn tát, kết nối với Tô Nhiên.
Nghe Lý Phong kể xong, dòng bình luận ngừng trôi.
【Thật giả , thế chẳng con rắn thành tinh ?】
【Hồi nhỏ, nhà chúng cũng từng rắn, ông nội đ.á.n.h c.h.ế.t ăn thịt, đó ông tự dưng què, khám bệnh gì, chỉ là thôi.】
【 từng về Ngũ Tiên, thật ?】
【Chỗ chúng nhà rắn , lớn tuổi cho đánh, ai dè khuyên, rắn c.h.ế.t , lâu cũng gặp chuyện.】
【Rắn nhà chỉ thể xua đuổi, bắt cũng đánh.】
【Ở nông thôn rắn nhà là chuyện bình thường, cũng là bụi cỏ, mùa hè nóng nực nó nhà tránh nóng thôi, đ.á.n.h c.h.ế.t thì c.h.ế.t, gì nhiều chuyện mê tín như .】
...
Lý Phong xong, viền mắt đỏ hoe: “Đại sư, cô giúp xem xem, thật là xà tiên đến báo thù ? Cô với nó giúp , báo thù thì cứ tìm , đừng tìm con trai .”
Lý Phong xúc động, bật : “Nó mới mười lăm tuổi, nếu mà điên thì cả đời coi như xong, cầu xin cô cứu nó với, chỉ cần nó khỏe mạnh , bảo c.h.ế.t cũng cam lòng.”
Tô Nhiên vội vàng an ủi ông: “Chú đừng vội, để cháu xem con trai chú .”
“Ồ, , .” Lý Phong lau nước mắt, giơ điện thoại về phía phòng ngủ của con trai.
Mở cửa , con trai tên Tiểu Huy đang điên điên khùng khùng nhảy nhót giường, Triệu Ái Liên thì bên cạnh lau nước mắt canh chừng, sợ bé va đập.
Ngay khoảnh khắc Lý Phong bước , Tiểu Huy vốn đang ngây ngô bỗng phắt đầu ông, một tia sáng âm tà u ám lóe lên trong mắt.
Nó hung hãn trừng mắt Lý Phong, gằn nhe răng với ông.
Giây tiếp theo, tất cả đều thất kinh.
Hai chiếc răng ở khóe miệng Tiểu Huy mà đang dần dài , trong nháy mắt biến thành hai chiếc răng nanh sắc nhọn và thon dài.
Giọng già nua u ám vang lên từ miệng Tiểu Huy: “Ngươi g.i.ế.c , thì đền cho một cơ thể !”
“Không! Tiểu Huy, mày cướp con trai tao!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-462.html.]
Triệu Ái Liên như phát điên lao tới, ôm chầm lấy con trai, nhưng Tiểu Huy hất văng , ngã xuống đất ngất .
Lý Phong hoảng hốt chạy đến bên vợ, ôm bà lòng che chở.
“Mày… mày tha cho con trai tao, tao đưa cơ thể cho mày, ?” Lý Phong cố gắng thương lượng với nó.
Tiểu Huy dữ tợn: “Ngươi? Dù gì ngươi cũng là đứa trẻ trông nom lớn lên, mà ngươi g.i.ế.c ! Ta hại ngươi, ngươi hiểu thế nào là đau khổ!”
Mê Truyện Dịch
Dứt lời, ánh mắt của , mặt Tiểu Huy dần hiện những hoa văn vàng đen xen kẽ, đôi mắt cũng dần trở nên thon dài.
Giây tiếp theo, một giọng trong trẻo vang lên trong phòng.
“Cho ngươi thể diện , còn đoạt xá cơ thể của đứa bé? Chuyên bắt nạt hiền lành, cái mặt già của ngươi thấy hổ ?”
Một cái tát vang dội kèm theo tiếng , giáng mạnh lên mặt Tiểu Huy, ngăn chặn sự biến đổi của bé.
Bóng dáng của Tô Nhiên đột nhiên xuất hiện bên cạnh Lý Phong.
Lý Phong giật : “Đại… Đại sư?”
Tô Nhiên gật đầu với ông.
Tiểu Huy ôm mặt, cảnh giác chằm chằm Tô Nhiên: “Cô là ai?”
“Ta? Ta là đến thu thập ngươi.” Tô Nhiên chậm rãi .
“Cô là tu hành?”
Cảm nhận linh khí Tô Nhiên, con rắn lớn đang nhập Tiểu Huy bỗng thấy sợ hãi trong lòng: “Dù cô là tu hành cũng can thiệp chuyện của chúng , ông g.i.ế.c , tìm ông báo thù là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cô quyền can thiệp!”
Tô Nhiên khẩy một tiếng: “Ông g.i.ế.c ngươi chỉ vì sợ hãi theo bản năng, dù tội cũng liên quan đến con trai ông , mà ngươi cố tình đoạt xá con trai ông , đây là bắt nạt khác ?
Ngươi khai mở linh trí thì nên hiểu, tất cả nhân quả đều do trời định.
Kiếp Lý Phong cứu ngươi lúc hoạn nạn, ngươi g.i.ế.c ngược cướp của, nên mới định sẵn mối oan nghiệt kiếp ông g.i.ế.c ngươi. Ban đầu ngươi nguyện ý ở đây bảo vệ gia đình họ, chẳng cũng là bù đắp cho tội nghiệt kiếp ?”
“Thì ?” Con rắn lớn hừ lạnh một tiếng: “Kiếp là kiếp , kiếp là kiếp , dựa mà gộp chung một.”
“Dựa ?” Tô Nhiên lạnh lùng nó: “Dựa thiên đạo luân hồi, trời cao sẽ tha cho bất kỳ kẻ nào.”
Lý Phong bên cạnh mà ngẩn , dính đến cả kiếp ?
Nhìn con rắn lớn đang kiêu căng ngạo mạn, Tô Nhiên giơ tay tụ một luồng linh lực: “Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, để Lý Phong lập đàn phép cho ngươi, dùng huyết tế dâng lên xin , siêu độ cho ngươi. Nếu ngươi đồng ý thì khỏi nó, còn nếu đồng ý, thì đừng trách động thủ.”