…
 
“Streamer,  là cô giới thiệu bạn gái cho  ?” Dương Mục tha thiết  Tô Nhiên: “Cô xem trong phòng live của cô  bao nhiêu , chắc chắn  ít  còn độc . Cô  lợi hại như , nhất định  thể giúp  tìm   phù hợp.”
 
Mê Truyện Dịch
“Cảm ơn  nhé,  là  đầu tiên bắt   bà mai đấy.”
 
Tô Nhiên uống một ngụm nước, ngước mắt   : “Vậy   xem, ba  ly hôn  của  đều là vì chuyện gì? Nói rõ sự tình  thì mới tìm  nguyên nhân nhân duyên lận đận của ,   mới  thể cân nhắc xem   phù hợp  .”
 
“Được.” Dương Mục đồng ý,  cần suy nghĩ  bắt đầu kể.
 
“Lần đầu  kết hôn là năm hai mươi bốn tuổi, vợ  ở làng bên, do  mai mối giới thiệu. Chúng  tìm hiểu một năm, hai bên đều cảm thấy  nên  định ngày.
 
Hôn lễ  tổ chức  long trọng, nhưng cô gái đó tính tình  tệ. Ngay  bàn tiệc, chỉ vì một câu   hợp tai mà cãi  với nhà ,   thèm kết hôn nữa, bỏ  cả đám họ hàng bạn bè mà  thẳng.”
 
Tô Nhiên nhướng mày, bình thản hỏi: “Làm gì  cô dâu nào trong ngày vui trọng đại  vì một câu  mà gây chuyện? Anh  chi tiết xem, cãi  như thế nào?”
 
Dương Mục khinh khỉnh bĩu môi: “Hừ, cô   chiều sinh hư thôi.”
 
Ngày cưới, cô dâu dâng  cho  chồng,  của Dương Mục  dằn mặt con dâu nên sa sầm mặt  nhận.
Cô dâu lúc đó dù trong lòng  vui nhưng ngoài mặt vẫn cung kính dâng  thêm một  nữa.
 
Mẹ của Dương Mục vẫn  nhận, nửa đùa nửa thật : “Sau   giao con trai cho con đấy, nó là bảo bối mà   cẩn thận chăm sóc hơn hai mươi năm nay. Con  quan tâm nó, săn sóc nó, chăm lo cho nó,   để nó chịu chút ấm ức nào,   để nó vất vả.”
 
Nụ  của cô dâu cứng đờ  mặt, cô  đầu  Dương Mục,   chỉ cúi đầu   một lời.
 
Mẹ Dương Mục chậm rãi nhận lấy tách  từ tay cô dâu, uống một ngụm  cau mày: “Trà  nguội , con nhớ cho kỹ, con trai   uống   nguội như  .”
 
Suốt  thời gian đó, Dương Mục im lặng   gì, bố   cũng tỏ vẻ bình thản, rõ ràng cả nhà đều  cảm thấy việc  của  Dương Mục  vấn đề.
 
Cô dâu tức  chịu nổi, bất ngờ kéo mạnh Dương Mục một cái.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-490.html.]
Dương Mục  phòng ,  cô kéo lảo đảo. Cảnh  khiến  Dương Mục xót con đến phát hoảng, bà  đặt chén  xuống, đẩy cô dâu sang một bên, đỡ lấy Dương Mục xem xét khắp .
 
“Con trai, con   ? Có  ngã đau ở  ?”
 
Cô dâu  bà  đẩy ngã sõng soài  đất, vẻ bất mãn  hiện rõ  mặt, nhưng Dương Mục vẫn dửng dưng như   chuyện gì, ngược  còn trách móc cô dâu.
 
“Ngày vui mà cô nổi nóng cái gì,   thương   vài câu thì  ? Bà là  chồng của cô, bà  gì thì cô cứ  là  , ngã ngã đập đập  cái thể thống gì nữa?”
 
Cô dâu gần như tức đến ngất .
 
Hóa  cả nhà các  là  dằn mặt ,    osin cho Dương Mục,     tiếp quản việc chăm sóc   chứ gì.
 
Thế  thì kết hôn cái nỗi gì, ngay ngày cưới  thế ,   thật sự gả về đây chẳng  là nhảy  hố lửa .
 
Cô dâu cũng  thèm đôi co với họ nữa, lập tức  dậy,  lạnh một tiếng: “Con trai các  quý giá quá,  chăm  nổi, các  tìm  khác .”
 
Nói xong, cô  đầu bảo bố  gọi xe đến đón,  kết hôn nữa.
 
Dương Mục thấy  chuyện ầm ĩ đến mức , vội vàng đuổi theo, nhưng câu đầu tiên      là xin , mà là quan tâm đến sính lễ.
 
“Cô cầm sính lễ   như , thế sính lễ thì ? Cô lớn từng   mà còn kéo cả bố  theo gây sự ? Mẹ  cũng   gì sai , mà cô    kết hôn nữa?”
 
Cô dâu lúc đó tức đến bật : “Sính lễ sẽ trả    thiếu một xu, cuộc hôn nhân    kết nữa.”
 
Dương Mục sốt ruột, túm lấy cánh tay cô dâu: “Sao  thế ? Họ hàng bạn bè đều đến cả , hôn lễ cũng  tiến hành  một nửa, cô   kết là  kết ? Đây   là để   chê  nhà chúng  ?”
 
Cô dâu hất tay   , hừ lạnh: “Trò   là do nhà các  tự gây , đừng  trách .”
 
Thấy cô dâu thật sự nổi giận, Dương Mục vội vàng chữa cháy: “Đừng mà, dù  chúng  cũng  tìm hiểu một năm , khó khăn lắm mới sắp thành  một nhà,  thể vì chút chuyện nhỏ  mà  mới cưới  thành ly hôn .
 
Chuyện    cho cả cô và .    với  , bảo bà xin  cô, chúng  tiếp tục hôn lễ, cô thấy  ?”