Sau đó, “bịch” một tiếng, bà ngã xuống đất, tắt thở.
 
Chiếc mặt nạ gấu nhỏ rơi xuống đất, lăn hai vòng  dừng   gầm giường.
 
Toàn bộ quá trình  nhanh  kỳ quái.
 
Con trai dì Trần là  đầu tiên về nhà. Thấy chiếc bánh kem  bàn,      về, mỉm    phòng tìm, kết quả là  thấy t.h.i t.h.ể như bộ xương khô  mặt đất.
 
Quần áo, giày dép, chiếc vòng  tay —    thì là ai?
 
Mê Truyện Dịch
Anh  sợ hãi hét t.h.ả.m một tiếng  lao tới.
 
“Mẹ!!!”
 
Sau đó là một nhóm cảnh sát đến nhà, thu thập chứng cứ và điều tra các kiểu.
 
Khung cảnh  đổi, nhà dì Trần trở  yên tĩnh.
 
Trên tường treo di ảnh của bà, trong nhà   ai,  là  phụ nữ mặc đồ đen .
 
Cô  lén lút lẻn  nhà dì Trần, lục lọi một hồi, cuối cùng tìm thấy chiếc mặt nạ gấu nhỏ  gầm giường. Không dám  nhiều, cô  lập tức cho mặt nạ  một chiếc túi đen  nhanh chóng rời .
 
Khung cảnh  chuyển, ống kính  về nhà Ngũ Nguyên.
 
Một  giao hàng đeo khẩu trang đưa một chiếc hộp nhỏ cho  giúp việc nhà Ngũ Nguyên.
 
Trên hộp   bất kỳ nhãn dán nào,  giúp việc đang dọn dẹp nên tiện tay đặt chiếc hộp  phòng chứa đồ.
 
Khung cảnh chuyển sang  giao hàng. Chỉ thấy  khi rời , cô  rẽ  một con hẻm vắng ,  tháo khẩu trang và kính .
 
Hình ảnh dừng  ở khoảnh khắc đó.
 
Hoàng Linh và Ngũ Nguyên đồng thanh kinh ngạc.
 
“Cô giáo Lưu?!”
 
Tô Nhiên phất tay, hình ảnh  TV biến mất, màn hình trở  màu đen. “Hai   cô ?”
 
“Biết.” Hoàng Linh gật đầu, sự kinh ngạc trong mắt vẫn  tan. “Cô  từng là giáo viên chủ nhiệm của con trai .”
 
Tô Nhiên nhướng mày: “Xem  giữa hai bên  ân oán?”
 
Ngũ Nguyên  động tác mời, ba   xuống sofa.
 
“Haiz!”
 
Ngũ Nguyên thở dài, lấy t.h.u.ố.c  định hút một điếu, liền  Hoàng Linh vỗ một cái  gáy. “Đại sư là một cô gái trẻ,  để cô  hít khói t.h.u.ố.c của  ? Nhịn  cho !”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-497.html.]
“Ồ, xin , xin , quen tay .”
 
Ngũ Nguyên vội vàng xin .
 
Tô Nhiên  mấy để tâm, xua tay: “Kể , chuyện là thế nào?”
 
“Chuyện    dài lắm.” Hoàng Linh nhận lời, : “Cô  tên là Lưu Thục Lệ,  đây là giáo viên chủ nhiệm của con trai . Mấy hôm  nhân ngày Nhà giáo,   bảo con trai tặng cô  một bó hoa và một hộp sô cô la.”
 
Lúc đó cô Lưu vui vẻ nhận lấy. Sáng hôm , cô Lưu gọi điện cho Hoàng Linh,  rằng thằng bé  khỏe, bảo cô đến đón về.
 
Hoàng Linh  , vội vàng gác  công việc, đến trường đón con.
 
Ra khỏi trường, Hoàng Linh hỏi Bân Bân: “Con trai, con khó chịu ở ? Mẹ đưa con  bệnh viện.”
 
Bân Bân lắc cái đầu nhỏ: “Mẹ, con  khó chịu ạ.”
 
Hoàng Linh ngạc nhiên, nghĩ một lúc, cho rằng  lẽ lúc nãy thằng bé  khỏe, bây giờ   , nên  nghĩ nhiều, đưa con  kiểm tra,   thì về nhà.
 
Ngày hôm  tan học, Bân Bân ủ rũ mặt mày, tâm trạng sa sút.
 
Hoàng Linh tưởng  bé cãi  với bạn: “Bân Bân,  thế, cãi  với bạn ?”
 
“Không ạ.” Bân Bân trề môi, vẻ mặt như sắp . “Hôm nay cô giáo Lưu chuyển con xuống  bàn cuối cùng, con   thấy bảng.”
 
Hoàng Linh  , trong lòng lập tức  chút  vui. Bân Bân thuộc dạng thấp bé trong lớp, từ  đến nay đều  ở mấy bàn đầu. Bắt nó  xuống cuối,  mấy bạn cao hơn che mất, chắc chắn sẽ  thấy gì.
 
Hơn nữa, con trai cô học  giỏi,   học sinh cá biệt cũng  gây rối trong giờ, cô giáo chủ nhiệm đột nhiên sắp xếp như , Hoàng Linh  chút nghi ngờ liệu   đắc tội với cô  .
 
 nghĩ  thì  thể nào, ngày Nhà giáo cũng  tặng quà , bình thường ngoài việc đón con thỉnh thoảng gặp mặt,   thể  chỗ nào đắc tội với cô  .
 
Hoàng Linh  hiểu tại  cô Lưu  sắp xếp như .
 
 cô vẫn kiên nhẫn hỏi con trai: “Vậy con   với cô là con   rõ bảng ?”
 
Bân Bân bĩu môi: “Con   ạ, cô Lưu    thấy thì  cắt kính, đừng  chuyện gì cũng tìm cô.”
 
Hoàng Linh  xong, cơn tức bốc lên ngùn ngụt.
 
Bất kể vì lý do gì mà xếp con trai cô  cuối, chỉ riêng cái thái độ  của cô giáo Lưu  là  vấn đề lớn .
 
“Còn nữa,  ơi, con thấy cô giáo Lưu hình như  thích con nữa.”
 
Hoàng Linh hỏi: “Tại  con   ?”
 
“Vì hai hôm nay cô giáo Lưu  thấy con đều tỏ   vui. Hôm nay trong giờ học, con cúi xuống nhặt bút, cô Lưu liền  con  mất trật tự, bắt con  ngoài hành lang  phạt.”
Bân Bân cúi đầu, buồn bã  vui: “Mẹ ơi,   cô giáo Lưu thật sự  thích con ?”
 
Cơn tức giận trong lòng Hoàng Linh tăng vọt. Cô cố nén lửa giận, nhẹ nhàng khuyên giải con trai: “Không ,  cô giáo Lưu   thích con  chứ? Có lẽ… dạo  cô bận quá, mệt mỏi, nên tâm trạng mới  tệ một chút thôi.”