“ mà, cô đối với các bạn khác đều tươi, chỉ cần thấy con là mặt vui .”
“Con nghĩ nhiều , cô giáo Lưu chỉ nghiêm khắc một chút thôi, cô vẫn quý con mà.”
“Thật ạ?” Bân Bân sáng mắt lên.
“Thật.” Hoàng Linh trịnh trọng gật đầu.
Con trai vui vẻ , nhưng Hoàng Linh càng tức giận hơn. Cô giáo Lưu rốt cuộc là , cô hỏi cho nhẽ.
Cô vốn là chịu ấm ức, chuyện là thẳng ngay, nếu tối về cô sẽ ngủ .
Ngay lập tức, cô bảo tài xế trông chừng con trai, còn thì xuống xe trường.
Trong văn phòng, cô Lưu vẫn về. Thấy Hoàng Linh bước , cô chỉ hờ hững nhướng mắt, giọng điệu lạnh nhạt: “Mẹ của Ngũ Diệu Bân, chuyện gì ?”
Hoàng Linh nén lửa giận trong lòng, giọng điệu ôn hòa cất lời: “Cô giáo Lưu, tại chuyển con trai xuống bàn cuối cùng ? Cháu nó cao, ở cuối khác che khuất thì mà học ?”
Cô giáo Lưu đẩy gọng kính sống mũi, lơ đãng : “Mẹ của Ngũ Diệu Bân, cũng là vì cân nhắc cho cả lớp. Không thể lúc nào cũng để các em thấp bé bàn đầu , các em cao hơn chắc thị lực . Là một giáo viên chủ nhiệm, quan tâm đến tất cả học sinh mới đúng, để các em định kỳ đổi chỗ cho , như mới công bằng, chị , của Ngũ Diệu Bân?”
Miệng thì khách sáo, nhưng giọng điệu của cô giáo Lưu khiến Hoàng Linh khó chịu, cảm giác cứ âm dương quái khí thế nào .
Hoàng Linh cảm thấy một cục tức nghẹn trong lòng, lên xuống .
“Nếu cô giáo Lưu thật sự cân nhắc cho học sinh, con trai chúng là Ngũ Diệu Bân bàn cuối thấy bảng, liệu cô thể sắp xếp chỗ cho cháu ?”
Cô giáo Lưu Hoàng Linh: “Mẹ của Ngũ Diệu Bân cứ yên tâm, về vấn đề của em Ngũ Diệu Bân, sẽ xem xét tình hình cân nhắc.”
“Vậy phiền cô giáo Lưu nhọc lòng nhiều .”
Tuy giọng điệu của cô phần kỳ quặc, nhưng lời chặt chẽ chút kẽ hở, Hoàng Linh cũng tiện vạch mặt, dù môi vẫn treo nụ nhưng trong lòng sớm mắng cô cả trăm .
“Còn một chuyện nữa, con trai , hôm nay cô bắt cháu phạt. Xin hỏi Ngũ Diệu Bân gì sai ạ?”
“Ngũ Diệu Bân trong giờ học ngoan ngoãn giảng, nên mới phạt em một lúc. Là phụ , chị cũng nên chú ý hơn đến trạng thái gần đây của con.” Ánh mắt cô giáo Lưu tối tăm khó dò.
Không đợi Hoàng Linh lên tiếng, đôi mắt tươi của cô giáo Lưu lóe lên, đột nhiên : “Bọn trẻ bây giờ còn nhỏ, những việc chúng thế nào, nên cần phụ giúp chúng . Như con đường của chúng mới rộng mở hơn . Chị , của Ngũ Diệu Bân?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-498.html.]
Hoàng Linh ngẩn , hiểu cô là ý gì.
“Mẹ của Ngũ Diệu Bân, những vấn đề chị nêu , sẽ cân nhắc . Dạo gần đây Ngũ Diệu Bân chút hòa đồng, chị cũng nên khuyên bảo cháu nhiều hơn.”
Nói xong, cô giáo Lưu tiếp tục công việc của , thèm để ý đến Hoàng Linh nữa.
Con trai hoạt bát vui vẻ, hòa đồng từ khi nào chứ?
Hoàng Linh nhận trong lời của cô ẩn ý, lập tức nghĩ đến món quà tặng cô ngày Nhà giáo, lẽ nào là món quà đúng ý?
Mang theo nghi vấn, Hoàng Linh bước khỏi văn phòng.
Ở cổng trường, Hoàng Linh gặp của Lâm Tuấn Hi. Hai đứa trẻ là bạn , thường xuyên chơi cùng nên hai cũng khá thiết.
Chị kéo Hoàng Linh đến một góc , quanh một cách thần bí mới nhỏ giọng : “Những lời chị với cô giáo Lưu thấy cả , chị vẫn hiểu tại cô đối xử với con trai chị như ?”
Hoàng Linh trong lòng đoán bảy tám phần, nhưng chuyện bằng chứng xác thực thì thể thẳng , bèn giả vờ : “Tại ?”
“Còn tại nữa?” Mẹ của Lâm Tuấn Hi dùng hai ngón tay xoa xoa , thấy vẻ mặt khó hiểu của Hoàng Linh thì dứt khoát hỏi thẳng.
“Ngày Nhà giáo chị tặng quà cho cô Lưu ?”
“Có chứ, một bó hoa và một hộp sô-cô-la.”
Thấy Hoàng Linh gì thêm, của Lâm Tuấn Hi hỏi tiếp: “Còn gì nữa ?”
Mê Truyện Dịch
Hoàng Linh lắc đầu: “Hết .”
Mẹ của Lâm Tuấn Hi nhíu mày, vẻ mặt hận rèn sắt thành thép: “ tặng cô Lưu một hộp mỹ phẩm…”
Chị liếc xung quanh, ghé tai Hoàng Linh thì thầm: “Bên trong nhét năm mươi nghìn tệ.”
“Cái gì?!”
Dù xác thực suy đoán của là đúng, nhưng Hoàng Linh vẫn khỏi kinh ngạc.
Trường tiểu học mà con trai cô theo học là một trường tư thục quý tộc. Ban đầu cũng vì danh tiếng , trình độ giáo viên cao, các loại thói hư tật , thể cho con một môi trường học tập yên tâm và ưu việt, nên mới thu hút đông đảo phụ gửi con đây.