Vẻ mặt Hoàng Linh cứng đờ: “Xin ? Rồi  nữa?”
 
“Rồi ? Còn cần gì nữa?” Hiệu trưởng giải thích bằng giọng điệu thấm thía: “Bây giờ nguồn lực giáo viên đang thiếu hụt, một giáo viên  như cô Lưu  dễ tìm ,  thể chỉ vì chút chuyện nhỏ  mà đuổi việc   .”
 
Hoàng Linh lúc   hiểu , hiệu trưởng căn bản   ý định xử lý cô giáo Lưu, thậm chí còn  bao che cho cô .
 
Cô giáo Lưu  bên cạnh đắc ý  Hoàng Linh, ánh mắt mang theo vẻ khiêu khích, dường như đang : Thấy , cô tố cáo  thì  ,  vẫn yên  đấy thôi, nhưng con trai cô sẽ thế nào thì     .
 
Hoàng Linh tức đến mức chỉ  xé nát bộ mặt đó , cô đặt mạnh chiếc ly xuống bàn, giận dữ  dậy.
Mê Truyện Dịch
 
“Hiệu trưởng, ngài định bao che cho cô  ?”
 
“Này,  thể  bừa .” Vẻ mặt hiệu trưởng trở nên nghiêm túc, trịnh trọng : “Bây giờ là xã hội pháp trị, chúng    bằng chứng,  thể chỉ dựa  vài lời của chị mà định tội  khác.    , nhà trường sẽ điều tra, chị cứ về nhà  , khi nào  kết quả, nhà trường sẽ thông báo cho chị.”
 
Hoàng Linh tức   chỗ xả,  định lên tiếng thì đột nhiên liếc thấy ánh mắt của cô giáo Lưu  hiệu trưởng, và cả ánh mắt hiệu trưởng lườm cô .
 
Ánh mắt hai     chút  bình thường.
 
Hình như...   mập mờ.
 
Hèn gì hiệu trưởng  bao che cho cô Lưu, thì  hai   gian tình.
 
Hoàng Linh  để lộ cảm xúc, lặng lẽ bấm nút ghi âm  điện thoại.
 
Lăn lộn  thương trường nhiều năm, để phòng đối thủ c.ắ.n ngược  , Hoàng Linh  quen với việc chuẩn  ghi âm bất cứ lúc nào. Ngoài bút ghi âm, cô còn cài đặt phím tắt cho chức năng ghi âm  điện thoại,  ngờ hôm nay   dịp dùng đến.
 
Hoàng Linh   ngay ngắn, chậm rãi mở lời để moi tin: “Thưa hiệu trưởng, những tài liệu  là chi tiết về việc cô giáo Lưu Thục Lệ nhận tiền của phụ  học sinh trong suốt quá trình công tác. Số tiền bao nhiêu, phụ  nào gửi, đều  ghi   rõ ràng.
 
Bằng chứng   đưa cho thầy ,     mấy lời viện cớ như cần  điều tra thêm nữa, hy vọng hôm nay thầy  thể cho  một kết quả xác đáng.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-501.html.]
Hiệu trưởng  hiền lành hòa ái, nhưng lời    như đang đ.á.n.h thái cực.
 
“Mẹ của Ngũ Diệu Bân, vấn đề chị nêu  nhà trường nhất định sẽ xử lý nghiêm túc.  chúng   lấy lý lẽ để thuyết phục  khác,  thể chỉ vì mấy tờ giấy  của chị mà tùy tiện định tội một  , chúng  vẫn cần  điều tra rõ ràng.
Chị yên tâm, nhà trường sẽ  vu oan cho bất kỳ giáo viên nào, cũng kiên quyết chống   hiện tượng tham ô hủ bại.
 
Chỉ cần điều tra  cô Lưu thực sự  nhận quà, và  tình trạng phân biệt đối xử với học sinh, nhà trường nhất định sẽ yêu cầu cô  trả   bộ tiền bạc, đồng thời nghiêm khắc phê bình và xử phạt. Đến lúc đó,  sẽ để cô  đích  đến nhà xin .”
 
Hoàng Linh  khẩy một tiếng: “Hiệu trưởng, giáo viên nhận quà  đơn giản chỉ là xử phạt và xin  . Tuy trường chúng  là trường tư, nhưng nếu  tiền hối lộ quá lớn, vẫn dính líu đến tội nhận hối lộ đối với    công chức nhà nước, là sẽ  kết án tù đấy.”
 
Đáy mắt hiệu trưởng thoáng qua một tia  vui, ông   đầu sang một bên, cầm ly  lên, thổi thổi lá   uống nước, giả vờ như   thấy lời Hoàng Linh .
 
Còn cô Lưu thì  tỏ vẻ khoa trương kêu lên: “Ây da, dọa c.h.ế.t   đấy!”
 
Miệng thì  sợ, nhưng đầu  ngẩng cao đầy kiêu ngạo, liếc xéo Hoàng Linh,    coi lời cô  gì.
 
Bởi vì cô  căn bản  tin các phụ  sẽ  tố cáo , dù  con cái họ vẫn còn  trong tay cô .
 
“Mẹ của Ngũ Diệu Bân,  nhát gan lắm, chị đừng dọa , còn tội nhận hối lộ nữa chứ,   gánh nổi .”
 
Cô Lưu khịt mũi hừ lạnh,  Hoàng Linh với vẻ bất cần, ánh mắt đầy khiêu khích,  từ từ xé nát tập tài liệu trong tay.
 
“Nói cách khác, chị nghĩ  phụ  nào sẽ thừa nhận  tặng quà cho  ? Chị tố cáo , ai sẽ  chứng cho chị? Nếu  phạm tội nhận hối lộ, thì họ cũng phạm tội đưa hối lộ, e là  còn   tù, chị   các phụ  xé xác   chứ?”
 
Nực , còn  tố cáo cô , đúng là   tự lượng sức !
 
Ném mớ giấy vụn  thùng rác, cô Lưu che miệng  khẽ, bộ dạng vô cùng vênh váo.
 
Hiệu trưởng chen  một câu như một kẻ ba : “Cứ từ từ , từ từ .”
 
Nói xong, ông   tiếp tục cúi đầu uống nước, như thể  chuyện chẳng liên quan gì đến .