Giọng Thiệu Chính Quân trầm xuống, từng chữ nặng tựa ngàn cân: “Xin hãy nhất định, mang đồ của tổ tiên chúng  về!”
 
[Anh Thiệu,  trai ruột của ,  đang ở nước Xinh Đẹp đây, cho  địa chỉ ,    bản lĩnh gì khác, nhưng  lá chắn thịt cho  thì vẫn .]
 
[Anh Thiệu, lòng ngưỡng mộ của  đối với  như sông dài biển rộng, cuồn cuộn  dứt.]
 
[Dựa  cái gì mà bắt  ,   chỉ lấy  đồ của chúng  thôi,  gì sai chứ.]
 
[Chủ phòng,  hiếm khi cầu xin ai,    quỳ xuống với cô đó, xin cô nhất định  cứu Thiệu Chính Quân!]
 
…
 
Nhìn chiếc túi Thiệu Chính Quân giơ lên  màn hình, Tô Nhiên liếc mắt một cái  nhận ,  đó  linh lực của Thu Nạp Phù mà cô , Thiệu Chính Quân   dối, bên trong đúng là  hơn mười món văn vật.
 
Ánh mắt Tô Nhiên  Thiệu Chính Quân tràn đầy sự kính phục.
 
Anh  thật sự đang dùng hết sức  để yêu nước.
 
Một  như , cho dù Diêm Vương  lấy mạng, Tô Nhiên cũng  đồng ý.
 
“Yên tâm,   ở đây,   c.h.ế.t  .”
 
Vẻ mặt Tô Nhiên nghiêm túc, giọng điệu trịnh trọng.
 
Thiệu Chính Quân lập tức sáng mắt lên, bật . Có thể  c.h.ế.t, đương nhiên là  nhất.
 
“Cảm ơn…”
 
---
 
Lời của  còn  dứt, bên ngoài căn nhà  vang lên những âm thanh quỷ dị, chói tai.
 
Âm thanh đó sắc lẻm thấu xương, như  chui  não   để gặm nhấm tủy sống , đau đến mức Thiệu Chính Quân vứt cả điện thoại, ôm đầu lăn lộn  đất.
 
Những lá bùa dán  tường, từng tờ một hóa thành tro bụi.
 
Tô Nhiên ánh mắt lạnh , nháy mắt biến mất  màn hình.
 
Giây tiếp theo, cô   bên cạnh Thiệu Chính Quân.
 
Tay cô đặt lên vai , một luồng  ấm tràn  tứ chi bách hài, cơn đau dữ dội lập tức biến mất.
 
Vết thương   Thiệu Chính Quân cũng hồi phục với tốc độ cực nhanh,  cảm thấy cơ thể thoải mái  từng , ấm áp, vô cùng nhẹ nhõm.
 
Anh , Tô Nhiên đang dùng linh lực để cứu , mà linh lực quan trọng đến mức nào đối với một  tu luyện,  hiểu  rõ.
 
Anh lập tức vội : “Đại sư,    , đừng lãng phí linh lực nữa.”
 
“Dùng cho  thì  lãng phí.” Tô Nhiên  hiền hòa.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-519.html.]
Mãi đến khi tất cả vết thương   Thiệu Chính Quân đều hồi phục, Tô Nhiên mới buông tay .
 
Lúc , tất cả phù chú trong căn nhà nhỏ đều  hóa thành tro bụi, một luồng sức mạnh khổng lồ ập đến, căn nhà lập tức vỡ tan, biến thành một đống đổ nát.
 
Ngay khoảnh khắc căn nhà vỡ vụn, đầu ngón tay Tô Nhiên lóe lên linh lực màu trắng, bao bọc Thiệu Chính Quân trong một lớp bảo vệ.
 
Lớp bảo vệ của Tô Nhiên  giống của  khác, lớp bảo vệ của  khác đều là cố định, còn của Tô Nhiên  giống như một quả cầu trong suốt,  thể di chuyển theo .
Khói bụi tan , bên ngoài căn nhà hiện  một con quái vật.
 
Một con quái vật đáng sợ như Dị hình,  hình cao lớn, bên trái bên  đều  ba cánh tay.
 
“Baka, đồ, giao,  đây!”
 
Đây  là giọng của Sơn Bổn Diệu Tư.
 
,    biến thành bộ dạng ?
 
Thiệu Chính Quân kinh ngạc  với Tô Nhiên: “Đại sư,  chính là  Nhật Quốc  tấn công   đó, Sơn Bổn Diệu Tư. ,  đây    hình dạng .”
 
“Không  gì lạ, chắc là   nuốt chửng ma cà rồng nên cơ thể mới  biến dị.”
 
Vẻ mặt Tô Nhiên vẫn bình thản, đối mặt với Sơn Bổn Diệu Tư cao gấp đôi  mà  hề sợ hãi.
 
“Anh lùi xa một chút, nghỉ ngơi  , ở đây cứ giao cho .” Tô Nhiên   đầu , dặn dò Thiệu Chính Quân.
 
“Được, Đại sư cũng cẩn thận nhé.”
 
Thiệu Chính Quân lùi về phía ,  lo  sẽ   ngoài lớp bảo vệ nên chỉ dám nhích từng bước nhỏ,  ngờ  phát hiện lớp bảo vệ   thể di chuyển theo .
 
Đại sư Tô quả nhiên lợi hại!
 
Thiệu Chính Quân mừng thầm trong lòng, lập tức nhặt chiếc điện thoại  rơi, ôm túi đeo chéo   do dự mà lùi  xa.
 
Đôi khi,  gây thêm phiền phức  là sự giúp đỡ lớn nhất .
 
Thấy Thiệu Chính Quân   xa, Sơn Bổn Diệu Tư gầm lên, nước bọt tanh hôi từ cái miệng rộng của  phun .
 
Tô Nhiên bịt mũi, vẻ mặt đầy ghét bỏ: “Ghê tởm thật, chẳng lẽ mày định dùng nước bọt thối c.h.ế.t tao ?”
 
“Khốn kiếp, dám mắng tao, tao g.i.ế.c mày!” Sơn Bổn Diệu Tư giận dữ gào thét, nhấc chân lên, hung hăng giẫm về phía Tô Nhiên,  giẫm bẹp cô.
 
Thiệu Chính Quân  mà tim đập thình thịch, bàn chân to như thế, đè thôi cũng đủ c.h.ế.t Tô Nhiên .
 
Anh lo lắng hét lớn: “Cẩn thận!”
 
Tô Nhiên ngẩng đầu, ngay khoảnh khắc bàn chân của Sơn Bổn hạ xuống, tay  cô ngưng tụ linh lực hóa thành kiếm, đ.â.m xuyên qua chân .
Mê Truyện Dịch
 
“Á!!!”
 
Tiếng gào thét kinh thiên động địa vang lên, Sơn Bổn lảo đảo mấy bước, khó khăn lắm mới giữ  thăng bằng.