“Ở ngay  lưng cô đó.” Tô Nhiên hất cằm về phía  cô . “Hai   chuyện .”
 
Mục Oánh  ,   đầu .
 
Ngay lập tức, cô đối mặt với một khuôn mặt trắng bệch, mũi đối mũi, đôi mắt   con ngươi  chằm chằm  , đối phương nhe miệng : “Hì hì, cuối cùng chị cũng thấy em .”
 
“A a a,  ma!!!”
 
Mục Oánh sợ hãi hét lên, trèo lên bàn  việc, chĩa điện thoại  hình Tô Nhiên về phía nữ quỷ: “Tránh , lui lui lui!!”
 
Tô Nhiên: “…”
 
Đột nhiên cảm thấy cạn lời.
 
“Trưởng phòng, chị  nhận  em , em là Dương Mẫn đây!” Nữ quỷ  tiến sát thêm chút nữa, sợ Mục Oánh  nhận  .
 
“Dương Mẫn, cô, cô…”
 
Mục Oánh sợ đến răng va   lập cập: “Dương Mẫn, bác sĩ  cô c.h.ế.t vì nhồi m.á.u cơ tim, cũng    hại c.h.ế.t cô, cô theo   gì?”
 
“Em    chị hại c.h.ế.t em, nhưng chị nợ tiền em mà, em  tìm chị thì tìm ai?” Dương Mẫn tức giận .
 
“ nợ cô tiền khi nào?” Mục Oánh từ  bàn bước xuống, hỏi với vẻ  cạn lời.
 
“Chị còn định quỵt nợ ?” Dương Mẫn  , lập tức nổi giận, âm khí quanh  trở nên đậm đặc.
 
Tô Nhiên dọa: “Có gì thì từ từ , nếu cô biến thành lệ quỷ,   ngại thu phục cô .”
 
Dương Mẫn sợ hãi rụt cổ , ấm ức  Tô Nhiên: “Biết , em sẽ chú ý.”
 
Lúc còn sống cô  thường xem livestream của Tô Nhiên, nên đương nhiên  rõ bản lĩnh của cô.
 
Mê Truyện Dịch
Tô Nhiên gật đầu: “Cô  mượn tiền cô ?”
 
“Không  mượn.” Dương Mẫn lườm Mục Oánh một cái. “Trước đây chị   bắt em mua cơm hộ mà  trả tiền, rõ ràng là bắt nạt em mới  công ty, là nhân viên mới.”
 
“Không , …” Mục Oánh  , vội vàng chen .
 
“Chị cái gì mà chị?”
 
Dương Mẫn cắt lời cô : “Chị  chỉ bắt em mua cơm hộ, còn bắt em lấy đồ chuyển phát nhanh, mà  là trả tiền khi nhận hàng, riêng tiền phí vận chuyển em  tốn mấy trăm tệ . Chính vì tiền đều tiêu   chị nên em mới đau lòng đến mức tuổi còn trẻ   nhồi m.á.u cơ tim.”
 
【 cũng từng trải qua việc mua cơm hộ cho sếp, nhưng sếp  trả tiền, còn cho thêm nữa.】
 
【Lập tức sa thải bà trưởng phòng    hổ  .】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-551.html.]
 
【 thấy bà trưởng phòng   giống  , cũng  thể là do bận quá nên quên trả.】
 
…
 
“Quên trả cái gì, liên tục cả tháng trời , ba mươi ngày đó, một ngày quên, hai ngày quên,  lẽ cả ba mươi ngày đều quên ?” Dương Mẫn tức đến hai tay chống nạnh, trừng mắt  Mục Oánh.
 
“Cô  nợ cô bao nhiêu tiền?” Tô Nhiên  Mục Oánh.
 
“Bốn trăm ba mươi lăm tệ sáu hào.” Dương Mẫn báo  một chuỗi  chính xác.
 
【Trời ạ,  cứ tưởng nợ bao nhiêu, mới  hơn bốn trăm tệ, vì chút tiền  mà cứ bám theo  ,  đáng  .】
 
【Sao   đáng, bốn trăm tệ đủ cho  ăn trưa cả tháng  đó.】
 
“Tuổi  lớn, khẩu khí  nhỏ.” Lạc Uy hừ lạnh một tiếng từ trong mũi. “Hôm nay  cứ  xem cô g.i.ế.c  thế nào.”
 
【Cô gái  đúng, nợ tiền trả tiền, thiên kinh địa nghĩa.】
 
Mục Oánh với vẻ mặt cạn lời yếu ớt hỏi: “  một câu  ?”
 
Dương Mẫn  cô : “Nói ,   tin chị  thể   hoa . Bất kể chị tìm lý do gì, hôm nay  tiền  chị bắt buộc  trả cho .”
 
“Tiền  trả cho cô  mà?” Mục Oánh vội vàng giải thích.
 
“Chị  dối, trả cho  lúc nào, đến lúc c.h.ế.t  cũng  thấy đồng tiền nào của chị.” Dương Mẫn cho rằng cô  cố tình  quỵt nợ. “Nếu chị dám quỵt nợ,  sẽ bám theo chị mãi mãi.”
 
Nghe  cô  sẽ bám theo  mãi mãi, Mục Oánh sốt ruột: “ thật sự  đưa cho cô , là nhờ Lưu Ngải Ngải đưa hộ. Chính là ngày phát lương đó, lúc đó   việc gấp   ngoài, điện thoại  hết pin, nên  lấy năm trăm tệ tiền mặt nhờ Lưu Ngải Ngải đưa cho cô.  còn dặn   đừng quên  đó là tiền cơm  trả, cô nghĩ kỹ  xem  chuyện  ?”
 
Dương Mẫn nghĩ  nghĩ , thật sự  nhớ   chuyện : “Không , Lưu Ngải Ngải  từng đưa tiền cho . Năm trăm tệ tiền mặt, nếu   đưa cho ,   thể nào quên .”
Cô   một cách chắc nịch.
 
Mục Oánh cũng nghi ngờ, chẳng lẽ Lưu Ngải Ngải quên đưa,  là thấy tiền nổi lòng tham nuốt riêng ?
 
Không đến mức đó chứ, mới  năm trăm tệ?
 
“Có gì mà  đắn đo, gọi Lưu Ngải Ngải qua đây hỏi là  chứ gì.” Tô Nhiên thản nhiên .
 
“Được,   gọi Lưu Ngải Ngải ngay.” Mục Oánh  dậy,  đến cửa văn phòng gọi một tiếng “Lưu Ngải Ngải”.
 
Một lát , Lưu Ngải Ngải gõ cửa bước .
 
Ngay khoảnh khắc  thấy Dương Mẫn, cô  sợ đến mức chân mềm nhũn, ngã phịch xuống đất.
 
Thấy Lưu Ngải Ngải ngã khuỵu, Mục Oánh vội vàng tiến lên đỡ cô  dậy: “Lưu Ngải Ngải, cô   chứ, đừng  ngất  đấy nhé,  còn  chuyện  hỏi cô.”