Tô Nhiên  theo hướng ông  chỉ.
 
Trên con đường vốn  một bóng , đột nhiên xuất hiện một  đàn ông. Hắn  sững giữa đường, đầu cúi gằm,   rõ mặt mày, quần áo   cũ kỹ, trông như kiểu dáng của mấy chục năm về .
Hắn  ngừng vẫy tay về phía Vương Đức Thụy, chỉ  điều động tác vẫy tay trông  máy móc và cứng đờ, y như  máy.
 
"Đừng sợ, tấp xe  lề ." Tô Nhiên nghiêm mặt .
 
"Vâng." Vương Đức Thụy run rẩy đáp lời, cho xe dừng  bên đường.
 
Ông  run rẩy hỏi  nỗi nghi hoặc trong lòng: "Đại sư,  là ...  là quỷ?"
 
"Quỷ." Tô Nhiên lạnh lùng buông một chữ.
 
Vương Đức Thụy   thì hít  một  khí lạnh. Dù  sớm chuẩn  tâm lý, nhưng khi  câu trả lời chắc nịch của Tô Nhiên, lòng ông  vẫn  kìm  mà run lên.
 
Giữa đường,  đàn ông  đó, hướng về phía Vương Đức Thụy,  ngừng vẫy tay, tựa như  gọi  Vương Đức Thụy tới thì quyết  bỏ cuộc.
 
Tim Vương Đức Thụy đập thình thịch. Ông    đàn ông đang vẫy tay  ngừng, kinh hãi hỏi Tô Nhiên: "Đại sư,  vẫn đang vẫy tay với ,   bây giờ?"
Mê Truyện Dịch
 
Nào ngờ, lời Tô Nhiên   còn đáng sợ hơn cả  đàn ông  mắt.
 
"Xuống xe,  theo ." Tô Nhiên  hiệu cho ông   theo  đàn ông.
 
"Cái gì?!"
 
Tim Vương Đức Thụy đập thịch một tiếng, kinh hãi  Tô Nhiên, "Đại, đại sư, cô đừng đùa nữa."
 
Đó là quỷ đó,  mà  theo  thì  ?
 
Liệu  về  nữa ?
 
"Không cần sợ,    ác ý, chắc là  chuyện  tìm ông." Tô Nhiên dừng  một chút, "Hơn nữa,  và ông  chút duyên nợ."
 
"Đại sư, , chuyện ,  thể bảo  qua đây  ?" Vương Đức Thụy lề mề   xuống xe.
 
"Không , hình như   qua ." Tô Nhiên   đàn ông ở phía xa,    dường như  dấu vết  phong ấn.
 
"Đi thôi,   cùng ông." Tô Nhiên   mở cửa xuống xe .
 
Vương Đức Thụy lúc  mới  theo Tô Nhiên xuống xe.
 
Chỉ là  khi xuống xe,  đàn ông   biến mất.
 
Tô Nhiên  đến vị trí  đàn ông  ,    khí: "Ra ,  chuyện gì chúng   thể giúp."
 
Xung quanh là một sự tĩnh lặng đến đáng sợ.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-565.html.]
Tô Nhiên   tiếp: "Nếu ngươi   nữa, chúng  sẽ  đấy,   cũng    nữa ."
 
Dứt lời,  đàn ông   xuất hiện,   giữa đường, lặng lẽ  Tô Nhiên.
 
Vương Đức Thụy  thấy bộ dạng của  thì giật nảy .
 
Mặt  đàn ông chằng chịt những vết sẹo dữ tợn,        hình dạng ban đầu, hốc mắt trống hoác,  mắt  hai vệt máu, nhãn cầu của ...   còn nữa!
 
Còn tay của , chính xác mà ,  đàn ông  căn bản   tay. Hai cánh tay của  đều   bàn tay, vết thương ở cổ tay  phẳng phiu,     là  chặt đứt bởi vật sắc nhọn.
 
"Ngươi... ngươi..., tìm   gì?" Vương Đức Thụy sợ đến   run rẩy, khó khăn nặn  từng chữ qua kẽ răng.
 
"Ư... ư... ư..." Người đàn ông mở miệng   gì đó, nhưng chỉ phát  những âm thanh nức nở, lưỡi của  cũng  còn!
 
Thảm quá  mất!
 
Trong lòng Vương Đức Thụy  khỏi dâng lên một tia thương cảm.
 
Cũng chỉ là một tia mà thôi, bởi vì phần nhiều vẫn là sợ hãi.
 
Người đàn ông dùng hốc mắt trống rỗng  Vương Đức Thụy,     về phía ven đường.
 
"Đi theo ." Tô Nhiên thúc giục Vương Đức Thụy đang   nhúc nhích.
 
Vương Đức Thụy chỉ đành căng da đầu  theo. Xe của ông  là xe tải thùng, đậu bên đường cũng  sợ mất đồ.
 
Người đàn ông dẫn Vương Đức Thụy và Tô Nhiên rẽ một cái,  qua một cánh đồng  đến  một cái giếng nước.
 
Miệng giếng   hình tròn thông thường mà là hình bát quái, trông như   bỏ hoang từ  lâu. Nắp giếng đậy bên   hoen gỉ, phủ đầy lá rụng,  nắp giếng còn  một tảng đá lớn.
 
Người đàn ông chỉ tay  cái giếng.
 
"Hắn  ý gì ?" Vương Đức Thụy nghi hoặc hỏi Tô Nhiên.
 
Tô Nhiên chỉ liếc một cái là  hiểu.
 
Cô  tới bên giếng, gạt lớp lá rụng và tạp vật  mặt đất , một cây đinh sắt to màu đen hiện  sừng sững.
 
"Thi thể của   trấn trong giếng."
 
Tô Nhiên chỉ  cây đinh sắt, "Đây là trận Bát Quái Khóa Hồn,    cắm tám cây Đinh Trấn Hồn xung quanh giếng theo tám phương vị của Bát Quái. Bát Quái khóa hồn, Đinh Trấn Hồn khóa phách, hai thứ kết hợp  sẽ khiến  ở trong giếng vĩnh viễn   siêu sinh."
 
"Tà môn  ?!" Vương Đức Thụy kinh ngạc  cái giếng, "Đây là  thù oán gì, c.h.ế.t  mà còn  chịu tội thế ?"
 
Vương Đức Thụy  quanh giếng hai vòng,  khỏi tặc lưỡi thở dài.
 
"Đại sư,  lẽ   chúng  giúp  lấy t.h.i t.h.ể ?"