Livestream Đoán Mệnh: Tôi Giúp Cảnh Sát Phá Án - Chương 567

Cập nhật lúc: 2025-10-25 03:40:30
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không cần Tô Nhiên tay, lao thẳng trong giếng, bao lâu vác một bộ xương trắng .

 

Nam quỷ nhẹ nhàng đặt bộ xương trắng xuống đất, quỳ phịch xuống mặt Tô Nhiên, dập đầu "cộp cộp cộp" ba cái.

 

"Ư... ư... ư... ư..."

 

Nam quỷ nức nở một tràng dài, Tô Nhiên chẳng hiểu một câu.

 

"Được , mau dậy ."

 

Tô Nhiên ngoắc ngón tay, nam quỷ lập tức cảm nhận một lực lượng vô hình kéo dậy.

Mê Truyện Dịch

 

"Ngươi ư a nửa ngày cũng hiểu, thế , giúp ngươi khôi phục dáng vẻ lúc còn sống."

 

Nói , Tô Nhiên vẽ một lá bùa đ.á.n.h trong cơ thể của nam quỷ.

 

Phù chú hóa thành kim quang dung nhập cơ thể , những vết sẹo mặt nhanh chóng biến mất, mắt cũng lành , lưỡi cũng , hai bàn tay cũng trở .

 

Hắn biến thành dáng vẻ lúc còn sống.

 

Nam quỷ kích động sờ lên mặt , xoay xoay hai bàn tay ngắm tới ngắm lui, vui mừng đến rơi nước mắt.

 

"Cảm ơn đại sư, cảm ơn đại sư."

 

Hắn ngừng lời cảm ơn.

 

Tô Nhiên để tâm mà xua tay, "Nói , rốt cuộc gặp chuyện gì, tại nhốt trong giếng?"

 

Nhắc đến chuyện , vẻ mặt phấn khích của nam quỷ lập tức biến mất, đó là sự u uất và oán hận, âm khí quanh cũng vì cảm xúc đổi kịch liệt mà cuộn trào dữ dội.

 

" tên là Vương Minh Vĩ..." Nam quỷ đầu Vương Đức Thụy đang kinh ngạc, " là chú Ba của nó."

 

Vương Đức Thụy há hốc mồm, "Chú thật sự là chú Ba của cháu ư? ... ba chú bỏ nhà , mấy chục năm về, ông vẫn luôn nghĩ chú còn sống."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-567.html.]

 

Vương Minh Vĩ cay đắng lắc đầu, "Nếu chú còn sống thì sớm về nhà ."

 

"Bốn mươi năm , chú là một trai trẻ hăng hái và đầy hoài bão. Sau khi nghiệp trường sư phạm, chú với gia đình là dạy học tình nguyện ở vùng núi. Khi đó, nhà một sinh viên đại học là chuyện dễ dàng gì, để nuôi chú ăn học, cả cả và hai đều nghỉ học từ sớm, ba đều đặt kỳ vọng lớn chú."

"Sau khi nghiệp, chú với họ là dạy học tình nguyện ở vùng núi nghèo khó, cả nhà đều đồng ý. Khi đó điều kiện dạy học khổ cực, một khi , thể cả đời sẽ ở ngôi làng nhỏ hẻo lánh đó, vĩnh viễn thể chuyển về ."

 

"Lương thì thấp, cuộc sống vất vả thì chớ, mà cả năm nửa năm mới gặp gia đình một . Có thể , những dạy học ở vùng núi, cả đời sẽ thể tiền đồ gì lớn lao."

 

"Biết bao nhiêu liều mạng học hành chính là để thoát khỏi vùng núi, để rời khỏi những ngôi làng nhỏ nghèo đói, mà chú ."

 

"Gia đình nghĩ chú lừa đá đầu, sống c.h.ế.t đồng ý cho chú . Họ nỡ để chú chịu khổ, càng nỡ để chú chôn vùi cả đời trong một ngôi làng nhỏ."

 

" lúc đó chú còn trẻ non , mang trong một bầu nhiệt huyết, quyết tâm dùng nỗ lực của bản để giúp những đứa trẻ vùng núi học, thoát khỏi núi non, một tương lai và hy vọng hơn."

 

"Sau đó, bất chấp sự phản đối của gia đình, chú dứt khoát lén lút chạy đến vùng núi dạy học."

 

Nói đến đây, Vương Minh Vĩ ngừng , im lặng lâu, giọng của ông trở nên chua xót và đau khổ, chứa chan sự hối hận.

 

Có thể thấy, ông hối hận, hối hận vì sự bồng bột của năm xưa.

 

Vương Đức Thụy mím môi, Vương Minh Vĩ đang im lặng, "Chú Ba, ba cháu , đó họ hỏi thăm nhiều , tìm ngôi làng mà chú đến dạy học. trong làng chú ở đó bao lâu, chịu nổi khổ nên bỏ . Sau đó, ba cháu tài nào dò hỏi tin tức của chú nữa, bao nhiêu năm nay, ông vẫn luôn nhớ đến chú."

 

Lời của khiến Vương Minh Vĩ rưng rưng nước mắt.

 

Vương Minh Vĩ , lén lau khóe mắt, "Người trong làng dối, những ngày tháng dạy học tuy gian khổ, nhưng chú mang đầy nhiệt huyết, nghĩ đến việc đổi tương lai của bọn họ, căn bản từng nghĩ đến việc rời ."

 

Nói , ông chỉ tay về ngôi làng ở phía xa, "Chính là ngôi làng , đây chính là ngôi làng mà năm đó chú đến dạy học. Khi đó, nơi vẫn còn là một ngôi làng nghèo khỉ ho cò gáy."

 

Vương Đức Thụy lời ông , vô cùng kinh ngạc, "Chú hề rời , tại trong làng dối? ... Ồ, cháu , là bọn họ hại c.h.ế.t chú, đúng ?"

 

Vương Minh Vĩ chăm chú ngôi làng xa xa, trong mắt đong đầy nước, "Phải, là bọn họ g.i.ế.c . Nơi ôm ấp hoài bão trở thành nơi chôn xương của ."

 

Dòng suy nghĩ của về quá khứ, nghẹn ngào từ từ kể sự thật năm đó.

Loading...