Ngôi làng tên là Tây Phú Thôn. Đừng tên vẻ giàu , thực chất nghèo rớt mồng tơi. Cả làng hai ba trăm hộ, nhà nào nhà nấy đều rách nát tả tơi.
Người trong làng đều sống nhờ trời, trồng mấy mẫu ruộng để duy trì cuộc sống, ít ngoài thuê. Lũ trẻ con mặc quần áo chằng chịt miếng vá, cả ngày chơi đùa điên cuồng ngoài đầu làng, đồng ruộng.
Vương Minh Vĩ tìm đến trưởng thôn, giới thiệu về tình hình của .
Biết là thầy giáo do huyện cử đến, lão trưởng thôn vui lắm, đặc biệt g.i.ế.c con gà trong nhà để đãi Vương Minh Vĩ.
"Thầy Vương, thầy đến thật quá. Dân làng bọn thật thà, cách nào giàu , sống khổ quá. Trong làng còn nổi một ngôi trường, tội nghiệp bọn trẻ con học.
Ngôi trường gần nhất cũng cách mười mấy dặm đường, xa quá, bọn tiền, gần như tất cả trẻ con đều thể đến trường.
Thầy đến thì quá , thầy đến làng bọn sẽ hy vọng."
Lão trưởng thôn đến mức nếp nhăn mặt cũng nở bung như hoa, nhiệt tình tiếp đãi Vương Minh Vĩ. Dân làng đều vây quanh cửa nhà trưởng thôn, hiền hậu, thỉnh thoảng chằm chằm đồ ăn bàn mà nuốt nước bọt.
Vương Minh Vĩ những nụ mộc mạc những gương mặt đen đúa, nứt nẻ , trong lòng vô cùng xúc động.
"Đi , , tụ tập ở đây gì, mau ngoài hết cho ." Lão trưởng thôn quát mấy tiếng, đuổi hết .
Mê Truyện Dịch
Lúc Vương Minh Vĩ mới để ý, trong đám phần lớn đều là đàn ông, chỉ một hai phụ nữ, mà còn là tuổi.
Anh lão trưởng thôn với vẻ mặt đầy thắc mắc, "Bác trưởng thôn, là đàn ông mà thấy phụ nữ ạ?"
"Haiz, đừng nhắc nữa." Lão trưởng thôn thở dài. "Làng bọn nghèo quá, cô gái nào chịu gả về đây, một nửa đàn ông trong làng vẫn còn độc . Nói sợ thầy chê , thằng con út nhà còn vợ đấy. Phụ nữ trong làng ít, mấy bà vợ thì cứ ru rú trong nhà, chịu ngoài."
Vương Minh Vĩ "ồ" một tiếng. Ở những làng quê nghèo khó, đàn ông lấy vợ là chuyện thường thấy, cũng nghĩ nhiều.
"Không , thầy đến là , làng bọn sẽ hy vọng. Sau mà mấy đứa đỗ đại học thì làng bọn sẽ khá lên thôi."
Lão trưởng thôn , dường như thấy cuộc sống trong tương lai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-568.html.]
Tối hôm đó, Vương Minh Vĩ ở nhờ nhà trưởng thôn. Lão trưởng thôn nắm tay trò chuyện lâu.
Ngày hôm , lão trưởng thôn tìm một căn nhà lớn ở, gọi mấy đến dọn dẹp sạch sẽ, xem như đó là trường học. Căn phòng lớn nhất dùng lớp học, Vương Minh Vĩ ở trong căn nhà nhỏ bên cạnh, tiện cho việc dạy học hàng ngày.
Vương Minh Vĩ tự bỏ tiền túi mua sách vở giấy bút. Lũ trẻ từ nhà mang bàn ghế đến, trường học chính thức bắt đầu giảng dạy.
Tiếng bài sang sảng vang lên trong làng. Lão trưởng thôn tít cả mắt, ngày nào cũng chắp tay lưng đến xem mấy , vui đến nỗi râu cũng vểnh lên tận trời.
Dân làng gặp Vương Minh Vĩ đều gọi một tiếng "thầy Vương" thiết. Lúc rảnh rỗi, họ sân trường xem bọn trẻ học bài. Cuộc sống tuy vất vả nhưng Vương Minh Vĩ vui, cảm thấy đến đúng nơi.
Có thể chút gì đó cho họ, Vương Minh Vĩ cảm thấy vất vả một chút cũng đáng.
Thời gian thấm thoắt trôi qua mấy tháng.
Ngôi nhà của Vương Minh Vĩ vốn cũ nát, đến ngày mưa thì đúng là ngoài trời mưa to, trong nhà mưa nhỏ.
Mưa lớn liên tiếp mấy ngày, lớp học ngày càng dột nghiêm trọng. Vương Minh Vĩ đội mưa trèo lên mái nhà sửa chữa, kết quả cảm lạnh sốt cao, xuống giường nổi.
lúc đó, mấy bạn học lo lắng dạy tình nguyện sẽ vất vả nên mang đồ đến thăm.
Bạn học của đến ba , một nam hai nữ, đều là giáo viên của các trường khác.
Thấy họ, dân làng còn phấn khích hơn cả ăn Tết, vây quanh ba họ suốt đường đến trường, chen chúc ở cửa, mắt sáng rực , chịu rời . Phải đến khi lão trưởng thôn mặt mới đuổi họ .
Thấy Vương Minh Vĩ bệnh nặng, ba quyết định ở hai ngày chăm sóc , đợi đỡ hơn mới .
Nghĩ đến lũ trẻ nghỉ học mấy ngày, Vương Minh Vĩ sợ chúng lỡ dở bài vở nên nhờ mấy bạn dạy vài hôm, đợi khỏe hãy .
Cố Phi là một trai tính tình phóng khoáng, vỗ vai Vương Minh Vĩ, "Tớ thành vấn đề, tớ xin nghỉ phép một tuần, thể dạy mấy ngày."
Ôn Thư Cầm tính tình dịu dàng, cũng xinh , cô do dự một chút khó xử : "Vương Minh Vĩ, xin , tớ ở đây nhiều nhất hai ngày thôi, ở lâu ."