“Chú Ba…” Vương Đức Thụy   nên an ủi chú  thế nào, chỉ  thể lặng lẽ đau lòng và bất bình cho những gì ông  trải qua.
 
“Không  lý lẽ  thì chúng   tình .” Khóe môi Tô Nhiên cong lên, cằm hất về phía làng Tây Phú: “Vương Minh Vĩ, nhiều năm  gặp ,   thăm bọn họ ,  lẽ dân làng thấy  sẽ vui lắm đấy.”
 
Còn vui quá sẽ   thì đó là chuyện của họ,  liên quan đến  khác.
 
Vương Minh Vĩ  , mắt lóe lên: “Ý của cô là…”
 
Tô Nhiên  đầy ẩn ý: “Đám  năm đó dù còn sống thì cũng  sáu, bảy mươi tuổi . Con  mà, tuổi tác càng cao càng thích hồi tưởng chuyện cũ. Anh đến ôn  chuyện xưa với họ , nhớ nhé, thái độ  ôn hòa, đừng dọa họ sợ.”
 
Nói , cô đưa cho Vương Minh Vĩ một lá bùa: “Cầm lấy, lá bùa   thể bảo vệ  bình an.”
 
Vương Minh Vĩ nhận lấy lá bùa, mỉm  : “Được,     gì , cảm ơn đại sư.”
 
Nói xong,   liền lơ lửng bay về phía làng Tây Phú.
 
Anh  cũng    những  dân làng đó sẽ  phản ứng gì khi  thấy .
 
Vương Đức Thụy và Tô Nhiên ở  chờ cảnh sát. Vì đoạn đường  khá hẻo lánh nên  đợi  lâu cảnh sát mới đến nơi.
Vương Đức Thụy kể   bộ đầu đuôi câu chuyện, cảnh sát cũng tiến hành khảo sát và thu thập chứng cứ tại hiện trường.
 
Tuy nhiên,  một  cảnh sát trẻ tỏ vẻ coi thường lời  của  . Anh   tin  đời  ma, càng  tin Tô Nhiên thật sự là đại sư gì đó.
 
Ánh mắt  cảnh sát trẻ lộ vẻ  đồng tình, khổ tâm khuyên nhủ Tô Nhiên: “Này cô Tô, chúng  đang ở thời đại nào , đừng  bày  mấy trò mê tín dị đoan lừa  nữa,  tin  khoa học, cô  ?”
 
Tô Nhiên  Vương Minh Vĩ đang lơ lửng bay về từ phía xa,  tủm tỉm : “Đồng chí cảnh sát  đúng,  tin  khoa học. Rốt cuộc chuyện  là thế nào, chúng  thật sự  rõ lắm. Hay là thế , cứ để  c.h.ế.t  cho các   .”
 
“Hả?”
 
Cậu cảnh sát trẻ cau mày, vẻ mặt ngơ ngác: “Cô đang  nhăng  cuội gì ?”
 
Tô Nhiên huơ tay  mặt    chỉ về phía  lưng.
 
Cậu cảnh sát trẻ nghi hoặc   , liền thấy Vương Minh Vĩ đang lao thẳng về phía .
 
 , là bay tới.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-584.html.]
Cậu cảnh sát trẻ lập tức kinh ngạc, sợ đến trợn mắt líu lưỡi, sững sờ tại chỗ, hai chân run cầm cập.
 
Tâm trạng Vương Minh Vĩ  ,     lời Tô Nhiên  ban nãy, bèn đáp thẳng xuống  mặt  cảnh sát trẻ, đưa tay huơ huơ  mặt  ,  đang mắt chữ A mồm chữ O.
 
“Đồng chí cảnh sát,  sẽ  cho   ai  g.i.ế.c , chuyện là thế …”
 
Cảnh sát mặc cảnh phục thường  chính khí  nặng, Vương Minh Vĩ vốn  thể  gần. Có lẽ vì  lá bùa của Tô Nhiên nên    cảm thấy khó chịu chút nào. Vì ,   nảy sinh ý định trêu chọc  cảnh sát trẻ  tin  ma .
 
Mê Truyện Dịch
Tâm trạng vui vẻ,   cũng  nhiều hơn, bắt đầu kể lể từ lúc  bỏ nhà  .
 
Cậu cảnh sát trẻ c.h.ế.t lặng, mắt  rời khỏi Vương Minh Vĩ, từ từ nhích đến bên cạnh một đồng nghiệp khác, chỉ  Vương Minh Vĩ, run rẩy hỏi: “Anh…    thấy ông  ?”
 
Người đồng nghiệp  theo hướng   chỉ, nhưng chẳng thấy gì cả: “Nhìn gì chứ,  gì ?”
 
Sắc mặt  cảnh sát trẻ tái nhợt,   hỏi một đồng nghiệp khác,   vẫn lắc đầu,   thấy gì.
 
Hỏi hết tất cả đồng nghiệp, ai cũng   thấy Vương Minh Vĩ, sắc mặt  cảnh sát trẻ còn khó coi hơn cả mếu. Anh  lẳng lặng lùi  một góc, hy vọng Vương Minh Vĩ   thấy .
 
Vương Minh Vĩ dịch chuyển tức thời đến  mặt  : “Đồng chí cảnh sát,   xong ,  xem còn gì  hỏi ?”
 
Cậu cảnh sát trẻ sợ đến suýt ngất: “Anh,  lùi , cách xa  .”
 
“Cậu  gì thế?” Một cảnh sát  hành động kỳ quặc của  , nghi hoặc hỏi.
 
“Có ma,  ma!”
 
Cậu cảnh sát trẻ sắp  đến nơi, ánh mắt liếc thấy Tô Nhiên đang  bên cạnh xem kịch vui, liền vội vàng lao tới: “Đại sư,  ma,  ma!!”
 
“Ể,    bừa về mê tín dị đoan thế,  đời   gì  ma.” Tô Nhiên  tủm tỉm   : “Đồng chí cảnh sát   đúng ?”
 
“Cũng…  hẳn là đúng.” Cậu cảnh sát trẻ hận  thể tự tát  miệng ,  nặn  một nụ  còn khó coi hơn : “Lúc… lúc cần tin thì vẫn  tin.”
 
Thấy cũng hòm hòm , Tô Nhiên  trêu   nữa: “Những gì    ,  đều  cả  chứ?”
 
Cậu cảnh sát trẻ gật đầu: “Nghe  ạ.”
 
“Vậy thì   phiền đồng chí cảnh sát phá án nữa,  đưa    đây.”