“Mười tám tầng địa ngục… Vĩnh thế   siêu sinh!” Chu Dao Khanh mặt trắng bệch lẩm bẩm câu  .
 
“Cũng gần như ,   ngày nào cô cũng  chịu loại hình phạt , cho đến khi tất cả hình phạt kết thúc.” Tô Nhiên  cô, vẻ mặt bình thản.
 
“,  sai !”
 
Chu Dao Khanh sợ hãi,  Dư Lễ An đang giãy giụa trong vạc dầu,  tiếng la hét của , nỗi kinh hoàng cứ mãi  tan trong lòng Chu Dao Khanh.
 
“Không, cô    sai , mà là cô  thấy hình phạt nên sợ hãi.” Tô Nhiên lạnh lùng  cô.
 
“Đại sư,   thể chuộc tội  ?”
 
Chu Dao Khanh quỳ xuống  mặt Tô Nhiên,  lóc t.h.ả.m thiết, “Đại sư,   thể  việc ,   cứu , bảo   gì cũng , chỉ cần đừng bắt  xuống vạc dầu sôi,  ?”
 
“Không thể nào. Việc sai  , tội nghiệt  thành. Cô   nhận hình phạt,  thì hơn năm trăm oan hồn  c.h.ế.t  cũng  đồng ý.” Tô Nhiên lạnh lùng từ chối.Một tiếng la hét chói tai vang lên, Dư Lễ An  một  nữa  ném  vạc dầu.
 
Tiếng hét  dọa Chu Dao Khanh run lên một cái, cô quỳ lết đến  mặt Tô Nhiên, ôm chân cô   lóc, “Đại sư, cầu xin cô hãy giúp ,  thật sự  sai !”
 
“Cô cầu xin  cũng vô dụng,    Diêm Quân, cũng   là  xét xử. Hơn nữa cô nên thấy may mắn vì    xét xử, nếu  hình phạt mà cô  nhận  chỉ là xuống vạc dầu sôi .”
 
Chu Dao Khanh sợ đến mức buông tay ,  thể tin  mà ngẩng đầu  Tô Nhiên.
 
Cô vẫn luôn cảm thấy Tô Nhiên là một   dễ  chuyện, là loại  mà chỉ cần  khác  lóc cầu xin thì nhất định sẽ giúp đỡ.
 
Thế nhưng  , sát khí   Tô Nhiên đột nhiên khiến cô  cảm thấy vô cùng đáng sợ.
 
Tô Nhiên  thèm để ý đến Chu Dao Khanh nữa, gọi Âm sai  gần.
 
Cô nể tình Chu Dao Khanh c.h.ế.t t.h.ả.m nên mới bằng lòng giúp cô  tìm Dư Lễ An, còn chuyện cô    báo thù   là việc của cô . Bây giờ, Chu Dao Khanh cũng nên chịu trách nhiệm cho những việc sai trái   .
 
Hai vị Âm sai ban nãy  tới.
 
Tô Nhiên mỉm  chào hỏi: “Hai vị Âm sai hữu lễ .”
 
“Cô là… Tô thiên sư?”
 
Tô Nhiên gật đầu: “Là .”
 
“Quả nhiên, trẻ tuổi tài cao hệt như lời Bạch Lục ca , thất kính, thất kính.” Hai Âm sai chắp tay hành lễ khen ngợi.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-613.html.]
“Đâu , hai vị quá khen .” Tô Nhiên khiêm tốn lắc đầu,  chỉ  Chu Dao Khanh đang   đất, “Làm phiền hai vị Âm sai đưa cô   thẩm phán.”
 
“Không thành vấn đề, chuyện nhỏ thôi,   chúng  cũng  việc  qua đó một chuyến.” Âm sai  hì hì đáp .
 
“Vậy  phiền hai vị.” Tô Nhiên  ,  lấy  một xấp Tụ Âm Phù đưa cho họ.
 
Hai Âm sai lập tức trợn tròn mắt,   một cái, tay run lên vì kích động. Xấp  ít nhất cũng   hai mươi lá.
 
“Thiên sư khách sáo quá , chúng  nhận lấy hổ thẹn, hổ thẹn quá !” Âm sai Giáp  rời mắt khỏi Tụ Âm Phù, khoé miệng sắp chảy cả nước miếng.
 
Tô Nhiên   xã giao: “Hai vị Âm sai suốt ngày bận rộn, cũng nên bồi bổ một chút.”
 
“Vậy thì, chúng  xin cảm ơn Tô thiên sư ,    việc gì cần đến   chúng , xin cứ lên tiếng.”
 
Âm sai Giáp nhận lấy xấp Tụ Âm Phù, đáy mắt ánh lên niềm vui sướng bất ngờ.
 
Sớm   tên nhóc Bạch Lục  c.h.é.m gió về Tụ Âm Phù của Tô thiên sư  đến mức nào. Bạch Lục cầm mấy lá bùa đó như báu vật, chẳng cho ai cả, oai  phết. Ngay cả Diêm Quân hỏi xin,  cũng chỉ miễn cưỡng đưa cho một lá.
 
Bây giờ hai  họ  cả một xấp, hai mươi lá lận,  khi đang ngủ mơ cũng   đến tỉnh giấc.
 
Cứ chờ đấy, xem bọn họ khoe khoang với Bạch Lục thế nào.
 
Hai Âm sai  toe toét đến mang tai: “Cảm ơn Tô thiên sư, chúng  sẽ đưa   ngay.”
 
Đã nhận đồ, hiệu suất  việc đương nhiên là khỏi  bàn.
 
“Vậy hai vị sai gia cứ bận việc,  cũng   .” Tô Nhiên chắp tay từ biệt,  định rời , bỗng nhiên  thêm một câu, “À, đúng , suất bắt quỷ  ghi  danh sách của Quan Húc nhé.”
 
Khóe miệng Âm sai giật giật, vội vàng  : “Được. Chúng  nhất định sẽ báo cáo .”
 
Mê Truyện Dịch
Tô Nhiên gật đầu, dịch chuyển tức thời rời .
 
Nhìn thấy Âm sai sắp đến bắt , Chu Dao Khanh sợ hãi hét lên định bỏ chạy: “Đừng! Đừng bắt !”
 
Thế nhưng, cô   quên, đây là địa phủ,   nơi cô   thể trốn thoát.
 
Một sợi xích sắt “xoảng” một tiếng tròng  cổ cô , Âm sai Ất hừ lạnh: “Còn  chạy, cô tưởng chúng    ăn hại chắc? Đi!”
 
Âm sai lôi Chu Dao Khanh đang  ngừng giãy giụa, nhoáng một cái  đến chỗ Diêm Quân.