Trấn Quốc Bảo Châu, vật báu truyền thừa mấy trăm năm của nước Đại Tân.
Hoàng Thượng lập tức do dự.
Không ngài nỡ, mà đây là một bảo vật bình thường. Tiên đế hoàng từng để di ngôn: Trấn Quốc Bảo Châu liên quan đến quốc vận, bảo châu còn thì nước còn, bảo châu mất thì nước vong.
Trấn Quốc Bảo Châu vẫn luôn thờ phụng trong Tông Thần Từ của hoàng thất. Tiên tổ di huấn, ngọc châu trấn quốc tùy tiện di chuyển, nếu Đại Tân triều ắt sẽ gặp biến động.
Nghĩ đến di huấn của tiên tổ, Hoàng thượng do dự quyết: “Ngoài bảo châu, còn cách nào khác ?”
Một vị thái y lớn tuổi : “Tạm thời cách nào khác. Hơn nữa, cho dù cách khác, với tình trạng hiện tại của nương nương và tiểu hoàng tử, e rằng cũng chờ kịp.”
“Vi thần đồng ý, Trấn Quốc Bảo Châu tuyệt đối thể động tới, giang sơn xã tắc chuyện đùa. Lỡ như bất trắc gì, ăn với tiên đế?”
“ , vi thần cũng đồng ý.”
Phần lớn các thái y đều lên tiếng phản đối.
Hoàng thượng đau lòng Nạp Lan Nhĩ Nhược và tiểu hoàng tử đang hấp hối, cuối cùng đưa quyết định: “Trẫm đích lấy Trấn Quốc Bảo Châu.”
Các thái y vội vàng ngăn cản: “Hoàng thượng, thể ạ! Nương nương nếu tỉnh , chắc chắn cũng sẽ đồng ý!”
“Xin Hoàng thượng nghĩ ! Trấn Quốc Bảo Châu thể động ạ!”
Hoàng thượng đám thái y đang phủ phục đất, giọng điệu kiên quyết: “Các ngươi đừng khuyên nữa, trẫm quyết. Chỉ là mượn bảo châu dùng một lát, tiên tổ sẽ trách tội .”
Nói xong, ngài liền đích lấy Trấn Quốc Bảo Châu, bỏ một đám thái y ngơ ngác .
Một lát , Hoàng thượng Trấn Quốc Bảo Châu trong tay, hỏi thái y cách sử dụng: “Bảo châu dùng thế nào?”
Vị thái y đề xuất dùng bảo châu giải độc lúc vội : “Thần từng , chỉ cần ngậm Trấn Quốc Bảo Châu trong miệng, cho dù là kỳ độc thế gian cũng thể hóa giải.”
Hoàng thượng gật đầu, đặt bảo châu miệng Nạp Lan Nhĩ Nhược.
Ngài tưởng rằng chỉ cần ngậm bảo châu trong miệng một lúc là , ai ngờ ngay khoảnh khắc viên bảo châu đặt miệng Nạp Lan Nhĩ Nhược, nó hóa thành một luồng sáng biến mất còn tăm .
Hoàng thượng thất kinh, các thái y mặt cũng biến sắc.
“Hoàng thượng, Trấn Quốc Bảo Châu mất , mất !” Đám thái y vốn quỳ rạp đất càng thêm run lẩy bẩy, đầu cũng dám ngẩng lên.
“Tất cả câm miệng cho trẫm! Chuyện ai phép ngoài, nếu trẫm c.h.é.m đầu kẻ đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-634.html.]
Hoàng thượng vội vàng uy h.i.ế.p : “Các ngươi yên tâm, bảo châu trẫm nhất định sẽ lấy , chuyện các ngươi đừng nhiều.”
Thực trong lòng Hoàng thượng cũng hoảng h loạn, ngài chắc viên bảo châu chui bụng Nạp Lan Nhĩ Nhược là thực sự biến mất.
Ngài chăm chú Nạp Lan Nhĩ Nhược, mong nàng tỉnh .
Thế nhưng ngài đợi lâu mà Nạp Lan Nhĩ Nhược vẫn tỉnh. Không bảo châu, tiểu hoàng tử cuối cùng cũng trút thở cuối cùng.
Nạp Lan Nhĩ Nhược dường như c.h.ế.t, dường như c.h.ế.t, bởi vì thỉnh thoảng Hoàng thượng cảm giác nàng vẫn còn thở yếu ớt.
lúc cảm thấy Nạp Lan Nhĩ Nhược c.h.ế.t , vì thái y bắt mạch của nàng.
“Hoàng thượng, Lan quý phi qua đời, xin Hoàng thượng nén bi thương!”
Hoàng thượng đau đớn đến tột cùng, lệnh cho chuẩn tang lễ cho Nạp Lan Nhĩ Nhược.
Không một ai để ý rằng, khoảnh khắc Nạp Lan Nhĩ Nhược đặt quan tài, ngón tay nàng khẽ động đậy.
Hoàng thượng đang quan tài mà lòng đau như cắt, bỗng kinh ngạc trừng lớn mắt.
Chiếc quan tài gỗ đó, từ đáy, từng chút một lan lên , mà biến thành một cỗ quan tài bằng vàng.
Thế nhưng, chuyện khiến ngài chấn động hơn nữa xảy .
Tất cả thứ, lớn như cung điện, nhỏ như chén , thậm chí cả những mặt, bộ đều từ chân dần dần biến thành màu vàng.
Mê Truyện Dịch
Các cung nữ thái giám thất kinh, họ hoảng loạn chạy trốn tứ phía.
Hoàng thượng kinh ngạc đến sững sờ tại chỗ, ngài chạy.
Lẽ nào đây chính là lời tiên tri của tiên tổ, bảo châu còn, nước còn; bảo châu hủy, nước mất.
Trong khoảnh khắc, cả tòa hoàng cung biến thành kim điện, những cung nữ thái giám căn bản kịp chạy xa, biến thành tượng vàng cả .
Lấy hoàng cung trung tâm, mặt đất rung chuyển dữ dội, một lúc , một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, cả tòa hoàng cung sụp đổ, chìm xuống lòng đất.
Vị trí của hoàng cung xuất hiện một ngọn núi vàng, xung quanh núi vàng biến thành biển cả mênh mông.
Từ đó về , Đại Tân triều suy vong, triều đổi đại.
Không ít kẻ thèm núi vàng, định chèo thuyền đến đó, nhưng tất cả đều một trở .