Tô Nhiên  Vương Thiên Thương với vẻ mặt hoảng hốt,  tiếp: “Thiên lôi  là thiên lôi đòi mạng của Địa Phủ, hai đạo đầu tiên  đ.á.n.h c.h.ế.t  ba , đạo thứ ba bèn ngưng tụ uy lực gấp đôi, thế nào cũng  đ.á.n.h cho ba  hồn bay phách tán.
 
 vì sự xuất hiện của cô bé, đạo thiên lôi vốn đang hội tụ  đỉnh đầu ba  bỗng nhiên biến mất, ba  cũng nhờ đó mà thoát  một kiếp.
 
Sở dĩ như  là vì kiếp  con gái  là  hùng vì nước quên ,  mang đại công đức, để   liên lụy đến cô bé, Địa Phủ mới thu hồi thiên lôi, tạm thời tha cho ba .
 
Ba  đương nhiên cũng phát hiện  điều ,  đó mỗi  thiên lôi sắp giáng xuống, chỉ cần cô bé xuất hiện, thiên lôi sẽ lập tức biến mất, vì  mấy ngày nay, ba  mới bắt con bé  ở bên cạnh ông   rời nửa bước.
   đúng , Vương Thiên Thương?
 
Hay  nên gọi ông là Vương Bách Hiên, Vương Hòa Phong, Vương Chí Tài… hoặc là một cái tên nào khác của ông?”
 
Nghe lời Tô Nhiên , đồng tử của Vương Thiên Thương co rút  vì kinh hãi, ông sững sờ  Tô Nhiên, môi mấp máy hồi lâu   nên lời.
 
Cô bé  hiểu gì cả, chỉ mở to mắt  ông nội và ba .
 
Còn Vương Hạo thì  thể tin nổi, hỏi ba : “Ba, những gì đại sư  đều là thật ? Vương Hòa Phong, Vương Chí Tài là , rốt cuộc chuyện  là thế nào?”
 
Vương Thiên Thương vẻ mặt phức tạp, gật đầu thở dài: “ , cô   đều là sự thật, Vương Hòa Phong, Vương Chí Tài đều là tên của ba.”
 
“Ba từng đổi tên?” Vương Hạo ngơ ngác, “Vậy tại  thiên lôi  cứ đuổi theo đ.á.n.h ba?”
 
“Con trai…”
 
Vương Thiên Thương thở dài một  não nề, do dự mấy    thôi.
 
Vương Hạo sốt ruột  chịu nổi, thấy ba   liền  sang hỏi Tô Nhiên: “Đại sư,  chỉ    chuyện  mới  trời đ.á.n.h sét đánh, ba     chuyện , cho dù tuổi thọ đến lúc tận, Địa Phủ cũng  nên dùng thiên lôi đuổi theo đ.á.n.h ông  chứ?”
 
Tô Nhiên gật đầu, “Anh   sai, Địa Phủ đương nhiên  dễ dàng  như . Người  thiên lôi đuổi theo đánh, từ xưa đến nay cũng chỉ  một  ba .
 
Mà Địa Phủ   là bởi vì, ba của  lẽ    c.h.ế.t từ năm trăm năm .”
 
“Cái gì?!”
 
Lời của Tô Nhiên  chỉ khiến Vương Hạo kinh ngạc, mà cả cư dân mạng trong phòng livestream cũng c.h.ế.t lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-662.html.]
 
【Khoan , là   nhầm  streamer  nhầm , năm trăm năm ? Ba   là Tôn Ngộ Không ?】
 
【Nói cách khác là ông   sống hơn năm trăm năm? Trời ơi, trong đầu  giờ chỉ  một câu hát, ngửa mặt lên trời xin vay thêm năm trăm năm!】
 
【Cụ ơi, cụ tổ ơi,  thể cho con    cụ sống  hơn năm trăm năm ? Con  tham lam , sống hai trăm năm là đủ .】
 
【 cũng  !】
 
【Kết thúc livestream thì mau chuyển nhà  nhé,  thì sắp    bắt  m.ổ x.ẻ nghiên cứu đấy.】
 
…
 
“Ba, ba thật sự  sống hơn năm trăm năm?” Vương Hạo  thể tin nổi hỏi ba .
 
Vương Thiên Thương thấy  thể giấu  nữa, đành gật đầu, “Phải, vị đại sư    sai,  thật sự  sống hơn năm trăm năm , cụ thể là năm trăm bao nhiêu năm thì  cũng  nhớ nữa.”
 
Vương Thiên Thương não nề  con trai, dòng suy nghĩ trôi về nơi xa xăm, “Tên ban đầu của  là Vương Bách Hiên, gia đình  nghề kinh doanh, của cải  là giàu  sánh ngang một nước cũng  ngoa, tuy gia tài vạn vạn, nhưng đến đời   chỉ  một  con trai độc nhất.
 
Mê Truyện Dịch
Năm mười lăm tuổi  mắc một trận bạo bệnh, tất cả các đại phu đều    qua khỏi, nhưng cha    cam lòng, họ tìm đủ phương t.h.u.ố.c lạ, thầy t.h.u.ố.c giỏi, thử hết  cách  thể.
 
Sau đó họ tìm  một vị cao tăng, vị cao tăng   thể cứu , nhưng  một điều kiện, đó là bắt cha   tán hết gia tài để cứu bá tánh ở vùng biên thùy.
 
Lúc đó mấy châu phủ ở vùng biên thùy nhiều năm liền   một giọt mưa, bá tánh đói đến mức vỏ cây cũng ăn sạch, nhưng quốc khố trống rỗng, chút ngân lượng cứu tế ít ỏi  chẳng thấm  , mấy chục vạn bá tánh  tha hương cầu thực.
 
Muốn cứu nhiều bá tánh như , tự nhiên cần một khoản tiền vô cùng lớn, mà nhà chúng  là  thực lực nhất.
 
Vị cao tăng đồng ý cứu , nhưng cha   bắt buộc  cứu tất cả bá tánh ở vùng biên thùy.
 
Cha    hề do dự mà đồng ý ngay, họ lập tức cho  sắp xếp chuyện cứu tế.”
 
Nói đến đây, Vương Thiên Thương  khổ, “Vị cao tăng đó thật sự  lợi hại, các con   ngài   cứu  như thế nào ?”
 
Vương Hạo chăm chú lắng , lắc đầu, “Không  ạ, ba đừng úp mở nữa, mau  !”