…
 
[Hy vọng dù là nhân gian  địa phủ,   đều sẽ  báo đáp.]
 
[Địa phủ âm u  ? Có  ẩm khí  nặng , ở địa phủ mấy năm liệu   bệnh phong thấp  nhỉ?]
 
[Anh trai lầu ,  mối quan tâm của   đặc biệt thế?]
 
[Một lời thức tỉnh  trong mộng,  cứ nghĩ địa phủ chỉ  tử khí nặng,  ngờ cũng  thể ẩm khí nặng nữa.]
 
[Hay là… hai  lúc xuống đó nhớ mang theo mấy cái đệm điện?]
 
[Không cần mang đệm điện , lúc qua đời mặc nguyên bộ quần áo sưởi điện là  .]
 
…
 
Về đến nhà, Tô Nhiên cầm điện thoại lên, thấy bình luận của cư dân mạng thì bật  thành tiếng.
 
“Chỉ   sống mới sợ âm khí và ẩm khí. Địa phủ âm u là vì môi trường như  thích hợp cho quỷ hồn tồn tại. Còn mang cả đệm điện nữa,   định chọc   c.h.ế.t ?”
 
[Ồ,   phong thấp là  .]
 
[  thừa ma quỷ  sợ ẩm khí mà, cố tình   để trêu   thôi.]
 
“Được , hôm nay  còn sớm nữa,   nghỉ ngơi , hẹn gặp  trong buổi livestream ngày mai.” Tô Nhiên vẫy tay chào    tắt điện thoại.
 
Nạp Lan Nhĩ Nhược vẫn đang say sưa xem TV, Tô Nhiên gọi cô  một tiếng: “Gần mười hai giờ , mau  ngủ , mai xem tiếp.”
 
“Ồ, .” Nạp Lan Nhĩ Nhược lưu luyến đáp một tiếng, tắt TV.
 
Cô   một ưu điểm, đó là bất kể Tô Nhiên  gì, cô  cũng đều ngoan ngoãn  theo ngay lập tức.
 
Ngày hôm , Tô Nhiên dẫn Nạp Lan Nhĩ Nhược  dạo phố cả ngày, đến tối khi mở phòng livestream, lập tức  một   ngừng spam bình luận.
 
[Đại sư,  là cô sinh viên tối qua đây.]
 
[Đại sư,  thể trả lời   ,   chuyện gấp cần tìm cô!]
 
[Đại sư, cứu mạng!]
 
…
 
Vì tin nhắn quá nhiều, gần như chiếm hết màn hình, Tô Nhiên liếc mắt một cái là thấy ngay.
 
Nam Tuyết Vi?
 
Xem  cô   phát hiện  điều gì đó.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-666.html.]
Tô Nhiên mím môi, vẫn theo quy tắc cũ phát túi phúc.
 
Không ngờ, Nam Tuyết Vi  là  đầu tiên rút trúng.
 
Video  kết nối, Nam Tuyết Vi lập tức xin  Tô Nhiên: “Đại sư, xin  cô, tối qua là do  quá vô lễ, xin  cô…”
 
[Chậc, tối qua    tin , giờ còn mặt dày tìm đến streamer  gì?]
 
[ đấy, tối qua streamer  bụng nhắc nhở, cô  chuyện còn xấc xược như ,   tin thì đừng đến nữa!]
 
Tô Nhiên ngắt lời Nam Tuyết Vi, hỏi thẳng: “Cô  phát hiện  chuyện gì?”
 
Nam Tuyết Vi sững  một chút,  lập tức : “,   phát hiện  một vài thứ.”
 
Cô  căng thẳng nuốt nước bọt, kể  chuyện xảy   khi tắt kết nối tối qua.
 
“Tối qua  quả thực  tin lời cô ,  khi tắt kết nối liền về phòng  ngủ. Vì ngủ khá sớm, nên  hơn một giờ sáng  tỉnh dậy, định  rót cốc nước uống…”
 
Khi Nam Tuyết Vi  ngang qua phòng sách của Chung Huyền, cô thấy  ánh sáng hắt  từ khe cửa. Cô cứ nghĩ Chung Huyền vẫn còn đang bận  việc, nên định qua chào hỏi một tiếng.
 
Ai ngờ khi đến gần cửa, Nam Tuyết Vi   thấy Chung Huyền đang  gì đó, nào là thời điểm sắp đến , sắp xếp một cái c.h.ế.t bất ngờ, vân vân.
 
Tuy cô  hiểu rõ, nhưng cũng nhận  đó   chuyện  lành gì, sợ đến mức sống lưng lạnh toát, vội vàng trốn về phòng.
 
Sau đó, cô  thấy tiếng Chung Huyền   khỏi thư phòng,  lái xe rời .
 
Nam Tuyết Vi nghĩ đến câu  của Tô Nhiên: “Không tin thì cô cứ đến thư phòng của Chung Huyền mà xem.”
 
Do dự hồi lâu, Nam Tuyết Vi vẫn lẻn đến thư phòng của Chung Huyền.
 
Thư phòng của Chung Huyền   khóa, cô   chìa khóa nên  thể  , đành  bỏ cuộc.
 
Cả đêm hôm đó, Nam Tuyết Vi trằn trọc  ngủ , trong đầu cứ luẩn quẩn câu  của Tô Nhiên.
 
Sáng hôm nay, Chung Huyền  đến công ty,  giúp việc trong nhà cũng  ngoài mua thức ăn. Nam Tuyết Vi bèn gọi một thợ khóa đến,  dối rằng  để quên chìa khóa trong thư phòng, nhờ ông  mở cửa giúp.
 
Đợi thợ khóa  , Nam Tuyết Vi mới bước  thư phòng.
Mê Truyện Dịch
 
Bài trí trong thư phòng  đơn giản, chỉ  một chiếc bàn  việc, một giá sách chiếm trọn một bức tường, ngoài   còn gì khác, đơn giản và sạch sẽ,  thể  bao quát hết  thứ chỉ bằng một cái liếc mắt.
 
Nam Tuyết Vi tìm kiếm một lượt nhưng  phát hiện  gì, trong ngăn kéo  là tài liệu,  giá sách thì đầy ắp sách, ngay cả một món đồ trang trí cũng  .
 
“Xem  lời của Tô Nhiên thật sự  đáng tin.”
 
Nam Tuyết Vi đặt tay lên giá sách, bĩu môi lẩm bẩm, tay vô thức vỗ nhẹ  một cuốn sách. “Chú Chung  với  như  mà  còn nghi ngờ chú , thật đáng c.h.ế.t!”
Dứt lời, cô bỗng cảm thấy  gì đó  đúng.
 
Cuốn sách cô  vỗ  hình như  cố định.