Nạp Lan Nhĩ Nhược thu  bàn tay định đ.á.n.h , sợ  ông lão  thương, vội khuyên: “Ông ơi, chúng cháu    ạ, ông mau   xa , đừng để  thương.”
 
Ông cụ  , lòng chính nghĩa lập tức bùng nổ,  bước lên phía  một chút, “Cháu gái đừng sợ,  ông ở đây, hôm nay  ai dám bắt nạt các cháu .”
 
“Ối chà chà, già  mà còn học đòi  hùng cứu mỹ nhân, mau về nhà , muộn là lỡ chuyến xe buýt cuối đấy.” Gã gầy lùn mỉa mai chế nhạo.
 
“Ông già, đừng nhiều chuyện, mau    .” Gã béo tiến tới đẩy ông cụ một cái.
 
Ông cụ cũng nổi giận, “Hôm nay chuyện   quản chắc . Mấy  giở trò lưu manh còn đ.á.n.h ,  giỏi thì  yên đây,  báo cảnh sát ngay, xem cảnh sát  bắt mấy  .”
 
Nói , ông lấy điện thoại  định báo cảnh sát.
 
Anh Thao giật lấy điện thoại của ông cụ ném xuống đất, hung hăng : “Lão già, ông chán sống   , còn dám báo cảnh sát? Đừng tưởng ông già mà   đánh!”
 
Nói xong, gã còn vung nắm đ.ấ.m về phía ông cụ, “Lão già c.h.ế.t tiệt, mau cút ,  tao đ.á.n.h c.h.ế.t mày!”
Mê Truyện Dịch
 
Nhìn chiếc điện thoại  đập vỡ, mặt ông cụ sa sầm,  hỏng điện thoại, về nhà chắc chắn sẽ  bà vợ mắng cho một trận.
 
Ông cụ nén giận, đưa tay  hiệu cho Nạp Lan Nhĩ Nhược và Tô Nhiên, “Hai cháu gái, lùi   , con gái con đứa, đừng xem mấy cảnh m.á.u me .”
 
Nạp Lan Nhĩ Nhược kéo Tô Nhiên lùi  vài bước,  hiểu ý của ông cụ là gì, nhưng Tô Nhiên  nhếch mép .
 
Anh Thao thấy ông lão vẫn  , mất kiên nhẫn  đưa tay đẩy ông, “Còn  mau cút, đừng  hỏng chuyện  của ông đây!”
 
Ông cụ loạng choạng một bước, sắc mặt lập tức lạnh , đột nhiên lao về phía , một chiêu Tiến Bộ Ban Lan Chùy đ.á.n.h bay  Thao văng xa ba bốn mét.
 
Không khí đột nhiên im lặng.
 
Không chỉ đám đông xung quanh ngây , Nạp Lan Nhĩ Nhược cũng ngây .
 
Ông cụ , trông cũng  hơn bảy mươi tuổi  mà  lợi hại đến thế, một chiêu  đ.á.n.h bay một gã đàn ông to con.
 
“Tiểu Nhiên Nhiên, ông cụ  lợi hại thật!” Nạp Lan Nhĩ Nhược mắt sáng long lanh  ông lão,   đầu   với Tô Nhiên.
 
Tô Nhiên  hề ngạc nhiên,  gật đầu, “ , ông cụ  lợi hại, mấy tên  sắp xui xẻo .”
 
Gã gầy lùn và gã béo  , ngây   tại chỗ, mãi cho đến khi  Thao rên rỉ t.h.ả.m thiết gọi họ, hai  mới phản ứng .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-679.html.]
Thấy đại ca của   đánh, gã gầy lùn lập tức   tay.
 
“Lão già, ông dám đ.á.n.h  Thao của chúng , xem hôm nay   đ.á.n.h ông rụng hết răng !” Gã gầy lùn vung nắm đ.ấ.m định đ.á.n.h ông cụ.
 
Chỉ là nắm đ.ấ.m của  còn  kịp hạ xuống,   ông cụ dùng một chiêu Thái Cực Đỉnh Tâm Chửu húc văng  ngoài,  lệch một li,  vặn rơi trúng   Thao.
 
Anh Thao  định bò dậy, chỉ cảm thấy  mắt tối sầm,   đè mạnh xuống đất, đau đến hoa mắt chóng mặt, cả  mơ màng.
 
Thấy  Thao và gã gầy lùn đều  húc bay, gã béo trong lòng sợ hãi,  tiến lên nhưng   dám.
 
“Ông… …”
 
Ông cụ khinh thường liếc gã béo, “Mày cái gì, tao cái gì? Có  đàn ông ,  đ.á.n.h thì nhanh lên, lề mà lề mề,    đấy?”
 
Câu  cuối cùng  kích thích gã béo,  nghiến răng, dồn hết sức lao  ông cụ, định dùng  hình béo ú của  để húc ngã ông lão.
 
Ông cụ hừ lạnh một tiếng, khí trầm đan điền, thủ một thế Thái Cực khởi thế, đợi gã béo đến gần, một chiêu Nghênh Diện Chưởng đ.á.n.h cho gã béo loạng choạng lùi về  liên tục.
 
Bên , gã gầy lùn đỡ  Thao từ  đất  dậy,    một bước,  đ.â.m sầm  gáy của gã béo, ba   va   ngã nhào xuống đất.
 
Anh Thao  đè ở  cùng,  đập đến choáng váng.
 
Gã béo đau đến rên hừ hừ,   nên lời.
 
Gã gầy lùn phun  một ngụm máu, trong m.á.u lẫn mấy chiếc răng,   mấy chiếc răng đó, miệng móm mém “oa” một tiếng  rống lên.
 
Đau, đau c.h.ế.t mất!
 
Ông cụ khinh miệt liếc  ba gã đàn ông  đất, “Thật vô dụng,  chút bản lĩnh đó mà cũng dám  ngoài  chuyện ?  là mất mặt.”
 
Tô Nhiên  nam quỷ, do dự một chút   cho   một chuyện, “Sở dĩ ngươi mắc chứng ngủ rũ,   là do bệnh, mà là    nguyền rủa hãm hại.”
 
“Không ,   ạ. Ông ơi,   ông dùng chiêu gì thế, lợi hại quá!” Nạp Lan Nhĩ Nhược kích động  với ông cụ.
 
“Haizz, chỉ là Thái Cực Quyền thôi.”
 
Ông cụ ngại ngùng , “Trước đây là để rèn luyện sức khỏe,   thành thói quen nên cứ tập suốt, tập cũng  hơn năm mươi năm . Quen tay  việc mà, công lực Thái Cực năm mươi năm của  chẳng lẽ   đ.á.n.h  mấy tên vô dụng  ?”