Cơ thể thấy tiếng gọi của cái đầu, liền cúi xuống mò mẫm tìm đầu, nhặt lên đặt cổ, xoay xoay để điều chỉnh cho đúng hướng.
Cái đầu hài lòng toe toét miệng , đó về phía Nạp Lan Nhĩ Nhược và Hoàng Ức An.
Trống , gì còn ai, Nạp Lan Nhĩ Nhược và Hoàng Ức An sớm chạy mất .
Mê Truyện Dịch
“Mạc Tử Ngang” tức đến nỗi lá cây đầu run lên bần bật.
Ngay lúc nó cúi xuống nhặt đầu, Nạp Lan Nhĩ Nhược kéo Hoàng Ức An đầu bỏ chạy.
Kẻ ngốc mới chờ ngươi hồi phục!
Hoàng Ức An dù cũng lớn tuổi, chạy một lúc chạy nổi nữa. Nạp Lan Nhĩ Nhược hiện đuôi rắn, cuộn lấy Hoàng Ức An chạy như điên.
“Nạp Lan cô nương, đừng… đừng chạy nữa, chạy nữa đứt mất!”
Hoàng Ức An đuôi rắn của cô cuộn chặt, thêm lúc chạy cứ lắc lư, xóc nảy đến mức trợn trắng mắt nôn mật xanh mật vàng, mật cũng sắp nôn hết.
“Nạp Lan cô nương, … xong , dừng… dừng , mau dừng !”
Nạp Lan Nhĩ Nhược vội vàng dừng , đầu thì thấy tóc của Hoàng Ức An gió thổi thành kiểu, mặt trắng bệch, trông như sắp c.h.ế.t.
Thấy bộ dạng ngắc ngoải của Hoàng Ức An, Nạp Lan Nhĩ Nhược lo đến sắp , “Lão đầu, ông chứ, ông đừng c.h.ế.t nha, hứa với Nhiên Nhiên nhỏ là sẽ chăm sóc mà…”
“Đừng gào nữa, c.h.ế.t !” Hoàng Ức An giọng yếu ớt.
Anh cảm thấy nếu cứ cô cuộn lấy chạy như nữa, dù xóc c.h.ế.t cũng sẽ cái đuôi to của cô siết c.h.ế.t.
Cô gái nhỏ , chỉ là cách cứu phí mạng.
Hoàng Ức An lấy , “Hay là để tự .”
Chưa kịp để họ , xung quanh đột nhiên dây leo vây kín, dày đặc chằng chịt, chặn cả hai ở giữa.
“Muốn ? Các ngươi quên đây là ?”
“Mạc Tử Ngang” đột nhiên xuất hiện mặt họ, giễu cợt, “Đây là rừng cây, các ngươi trốn ?”
Nó nhấc tay lên, vô dây leo bò về phía Nạp Lan Nhĩ Nhược và Hoàng Ức An.
Số lượng quá nhiều, nhiều đến mức Nạp Lan Nhĩ Nhược thể nào c.h.é.m xuể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-702.html.]
Cuối cùng, tay chân và cổ của cô và Hoàng Ức An đều dây leo quấn chặt, giống như sắp ngũ mã phanh thây, kéo thẳng lên lơ lửng giữa trung.
“Lát nữa g.i.ế.c Mạc Tử Ngang xong, sẽ là Mạc Tử Ngang thật sự.” Nó đắc ý ngửa đầu to.
Giây tiếp theo, nụ cứng đờ mặt nó.
Một ngọn lửa màu tím đột ngột từ trong sương mù lao tới, trong nháy mắt thiêu rụi “Mạc Tử Ngang” và những sợi dây leo thành tro bụi.
Tô Nhiên một tay ôm một , đỡ lấy Nạp Lan Nhĩ Nhược và Hoàng Ức An đang rơi xuống, “Hai chứ?”
“Nhiên Nhiên nhỏ!” Nạp Lan Nhĩ Nhược mừng rỡ ôm chầm lấy Tô Nhiên, “Không , em khỏe lắm.”
Hoàng Ức An loạng choạng vững, nặn một nụ còn khó coi hơn cả , “Không , .”
Lý Lương tới đó, một tay đỡ lấy , “Giáo sư, thấy sắc mặt của lắm.”
“Tốt gì nữa, còn sống là …”
Hoàng Ức An đột nhiên sững , thấy cánh tay trống rỗng của Lý Lương, hốc mắt bỗng dưng chua xót, “Cảnh sát Lý, tay của …”
“Không ,” Lý Lương thờ ơ, “Chẳng lúc nãy , còn sống là .”
Hoàng Ức An lau khóe mắt, “, đúng, còn sống là .”
Trong lúc hai họ chuyện, Tô Nhiên một nữa thiêu c.h.ế.t những sợi dây leo sống xung quanh.
“Đừng nhảm nữa, chúng tiếp về phía , tìm những khác nhanh chóng khỏi khu rừng .”
“Các ngươi ? Ta đồng ý thì các ngươi ? Còn khỏi khu rừng , đừng mơ!”
“Mạc Tử Ngang” sống đắc ý mấy , “Một khi các ngươi bước khu rừng thì đừng hòng ngoài. Những kẻ đến đây chỉ hai kết cục, hoặc là trở thành chất dinh dưỡng cho khu rừng, hoặc là chúng thế. Tóm chỉ một chữ, c.h.ế.t!”
Tô Nhiên lạnh, “Vậy ? Ngươi cho chúng sống, tại để ngươi sống yên ?”
Nói , cô nữa đ.á.n.h Cửu Nghiệp Liên Hỏa, ngọn lửa hừng hực gào thét lướt qua, thiêu “Mạc Tử Ngang” thành tro bụi.
Lần , Tô Nhiên thu Tiểu Cửu về, mà để nó ngừng thiêu đốt lặp lặp , thiêu đến mức “Mạc Tử Ngang” cơ hội hồi sinh.
Đám tro bụi thể tụ bắt đầu hoảng sợ, chúng còn nghĩ đến việc hồi sinh nữa, mà chạy trốn về phía sâu trong sương mù.
Hoàng Ức An mừng rỡ : “Tốt quá , Tô đại sư, nếu cách hiệu quả, nếu cô cứ thiêu nó mãi, chẳng chúng thể rời khỏi khu rừng .”
Tô Nhiên hề phấn khích, mà hỏi ngược : “Ông thấy rìa của khu rừng ở ?”