“Là , là   g.i.ế.c  !”
 
“Đại sư,  sai , cô cứu  với!”
 
Lúc  Tô Nhiên mới nhướng mày, “Ồ” một tiếng: “Anh    g.i.ế.c ai?”
 
Mạng sống ngàn cân treo sợi tóc, Lộ Minh  dám giấu giếm nữa: “Là , là   g.i.ế.c Đỗ Nhạc.”
 
Bấy giờ Tô Nhiên mới hài lòng vẫy tay với Đỗ Nhạc: “Đỗ Nhạc,  thả   ,  xem    thế nào.”
 
Mê Truyện Dịch
Đỗ Nhạc nghiêng đầu, mở miệng  khùng khục một câu  buông tay, lặng lẽ   mặt Lộ Minh.
 
“Nói ,   g.i.ế.c Đỗ Nhạc như thế nào.”
 
Tô Nhiên hất cằm về phía Đỗ Nhạc: “Tuyệt đối đừng  dối, nếu  kích động đến   thì   dám đảm bảo sẽ xảy  chuyện gì .”
 
“ ,  .” Lộ Minh sợ hãi co rúm trong góc, run rẩy nuốt nước bọt.
 
Những fan của Lộ Minh  tin kéo đến, thấy cảnh  đều im phăng phắc,  ai dám lải nhải nữa.
 
Lộ Minh lén  Đỗ Nhạc: “Mười năm ,  và Đỗ Nhạc đều là diễn viên quần chúng. Có    đau bụng, một vai diễn nhỏ vốn dĩ của  đành  để Đỗ Nhạc đóng .”
 
“Ai ngờ    nhờ vai diễn nhỏ đó mà  một đạo diễn lớn để mắt tới, còn cho   đóng vai nam chính trong phim điện ảnh.”
 
“Vị đạo diễn   nổi tiếng trong giới, phim nào ông   cũng  doanh thu phòng vé  cao. Đỗ Nhạc đóng xong bộ phim    khả năng sẽ nổi như cồn.”
 
“Lúc đó   ma xui quỷ khiến,  ngưỡng mộ  ghen tị với Đỗ Nhạc, còn nghi ngờ là    bỏ t.h.u.ố.c  đồ ăn của , khiến   tiêu chảy mà bỏ lỡ cơ hội .”
 
“Có một hôm, Đỗ Nhạc đang treo  dây cáp,  một cảnh nhảy từ lầu hai xuống.”
 
“Lầu hai  cao lắm, dù   dây cáp mà ngã xuống thì cùng lắm cũng chỉ gãy tay gãy chân,  c.h.ế.t  .”
 
“Lúc đó  uất ức đầy bụng, chỉ  cho   một bài học.”
 
“Thế là  nhân lúc  ai để ý, lén nới lỏng một con ốc  dây cáp.”
 
“Ai ngờ, lúc Đỗ Nhạc ngã xuống, đầu  cắm thẳng xuống đất, cổ gãy ngay tại chỗ. Đợi xe cứu thương đến thì    tắt thở từ lâu .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-714.html.]
 
Lộ Minh  xong, tự vả  mặt  hai cái thật mạnh: “Xin , là   hại c.h.ế.t !  lúc đó  chỉ  cho  một bài học thôi,  hề  g.i.ế.c , đây thật sự chỉ là tai nạn,   cố ý!”
 
Tô Nhiên lạnh lùng  , giọng  băng giá: “Khi  cố ý động tay động chân  dây cáp,  nên     thể sẽ hại c.h.ế.t . Rơi từ độ cao lầu hai xuống, dù  c.h.ế.t thì cũng gãy tay gãy chân, nửa đời  của    thể sẽ  hủy hoại.”
 
“Những điều ,     . Vì lòng đố kỵ sai khiến,  cố tình  hủy hoại  , còn ảo tưởng rằng nếu    thể đóng phim nữa, hoặc   c.h.ế.t , thì cơ hội đó  thể sẽ là của .”
 
“Hại c.h.ế.t Đỗ Nhạc,  lẽ    một khoảnh khắc hối hận, nhưng nhiều hơn là sự phấn khích, vì Đỗ Nhạc c.h.ế.t,  quả thật    một cơ hội, và nhờ cơ hội đó,  dần dần phất lên.”
 
“Sự hối hận của , giống như một hạt cát giữa biển khơi, nhỏ bé đến mức mắt thường  thể thấy . Còn về vẻ hiền lành  bụng, tất cả đều là giả tạo do  nguỵ trang mà thôi.”
 
Lộ Minh siết chặt điện thoại, như thể đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng: “Đại sư,  thật sự  sai , cầu xin cô cứu ,  nguyện ý ăn chay niệm Phật để chuộc   lầm  , cầu xin đại sư cứu !”
 
Tô Nhiên chỉ như đang xem kịch mà  , vẻ mặt bình thản chỉ  Đỗ Nhạc: “Người  nên cầu xin   , mà là  .”
 
Lộ Minh sợ hãi liếc  Đỗ Nhạc,  “bịch” một tiếng quỳ xuống đất: “Đỗ Nhạc, nể tình xưa của chúng ,  tha cho  .  thề với trời, lúc đó  thật sự   g.i.ế.c ,  thật sự  cố ý,  tha cho  !”
Nào ngờ, Đỗ Nhạc đột nhiên  lên khanh khách,  đột ngột bóp chặt cổ Lộ Minh.
 
Lộ Minh giãy giụa vươn tay về phía chiếc điện thoại rơi  đất: “Đại sư, cứu !”
 
“Không cứu!”
 
Tô Nhiên lạnh lùng liếc  một cái: “Toàn  dối, còn diễn kịch  mặt  , coi   mù chắc?”
 
Nói , cô ngắt kết nối.
 
Trong phút chốc, tim Lộ Minh lạnh ngắt.
 
“Đỗ Nhạc, tha cho , cầu xin  tha cho …”
 
Lời  còn  dứt, Đỗ Nhạc  vươn tay còn  , dùng sức cả hai tay, “rắc” một tiếng bẻ gãy cổ ,  đó ném xuống đất  biến mất.
 
Lộ Minh   đất, co giật vài cái, đồng tử dần dần giãn .
 
Tay Lộ Minh  cam lòng vươn về phía chiếc điện thoại  sàn, nhưng cơn đau dữ dội truyền đến từ cổ, miệng  ngừng trào  m.á.u tươi.
 
Lúc Tiểu Hàn cầm cơm hộp  về, liền thấy Lộ Minh trợn trừng mắt   đất,   còn  thở.