“Không .”
Tô Nhiên kiên quyết lắc đầu, chỉ những thỏi vàng : “Sở dĩ là hạ chú, là vì trong mỗi thỏi vàng khắc phù chú đều m.á.u tâm đầu của đó, là m.á.u thực sự lấy từ tim.
Hơn nữa, lời nguyền cũng gây tổn hại lớn cho hạ chú, thể là lấy mạng đổi mạng. Toàn bộ khí vận sẽ biến mất , một khi khởi động lời nguyền, hạ chú sẽ là đầu tiên ngày ngày thổ huyết, chịu đủ dày vò đau đớn cho đến c.h.ế.t.
Thông thường, trừ khi thâm cừu đại hận, nếu sẽ chẳng ai hạ loại lời nguyền .
Muốn phá giải lời nguyền, chỉ thể tìm hạ chú, để chính đó tự giải trừ.”
“ mà, đại sư…” Châu Lỗi nước mắt lưng tròng Tô Nhiên, “ hạ chú là ai?”
“Không , chuyện thể tìm .” Tô Nhiên : “Bây giờ cứu con gái , tìm hạ chú. Các vô tội liên lụy, lẽ đó sẽ đồng ý giúp các giải trừ lời nguyền.”
“Vâng, đại sư, cô là ai, sẽ tìm ngay.”
Châu Lỗi dậy khỏi mặt đất, lau vội nước mắt.
“Chỉ cần cứu con gái , bảo dập đầu cầu xin cũng .”
“Anh đợi một chút, để mở thiên nhãn xem.”
Tô Nhiên mở thiên nhãn, khung cảnh cây táo nhanh chóng đổi, cây táo đổi mấy lượt, cuối cùng dừng ở hình ảnh một đàn ông trung niên.
Ông lén lút chôn chiếc hộp chứa vàng thỏi xuống gốc cây…
Sau khi phận đàn ông trung niên, Tô Nhiên với Châu Lỗi: “Ông tên là Hư Thừa Vũ, là một công nhân từng xây dựng khu dân cư .”
“Vâng, địa chỉ ạ, tìm ông ngay.”
Tô Nhiên gật đầu, “ địa chỉ của ông , nhưng xa một chút, là để đưa .”
Nói , Tô Nhiên đột nhiên xuất hiện mặt Châu Lỗi. Châu Lỗi giật một cái, nhưng nhanh kịp phản ứng.
“Đại sư, tìm đó, cần chuẩn gì ?”
Tô Nhiên nghi hoặc , “Chuẩn gì? Đây đ.á.n.h mà chuẩn .”
“Đi thôi.”
Nói đoạn, cô nắm lấy cánh tay Châu Lỗi dịch chuyển tức thời đến ngôi làng của Hư Thừa Vũ.
May mà đầu làng ai, nếu lẽ coi Tô Nhiên đột ngột xuất hiện là yêu quái.
Tô Nhiên và Châu Lỗi làng, tìm thấy mấy bà cụ đang gốc cây tán gẫu, bèn đến hỏi thăm về Hư Thừa Vũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-729.html.]
“Dì ơi, các dì nhà ông Hư Thừa Vũ ở ạ?” Châu Lỗi lịch sự hỏi.
Bà cụ mặc áo hoa nhí màu đỏ cảnh giác , “Các là ai, tìm Hư Thừa Vũ gì?”
Châu Lỗi vội vàng tươi , bịa một lý do, “Dì ơi, cháu là bạn của Hư Thừa Vũ, mấy năm gặp, ngang qua đây nên ghé thăm .”
“Ồ, là bạn .”
Nghe là bạn của Hư Thừa Vũ, sắc mặt bà cụ dịu đôi chút, nhưng vẫn bất mãn lẩm bẩm, “Đến thăm mà tay , đúng là lễ nghĩa.”
Châu Lỗi nghẹn lời, Tô Nhiên vội với bà cụ: “Dì ơi, chúng cháu chỉ ngang qua, kịp mua gì ạ.”
“Thôi .”
Có lẽ vì Tô Nhiên xinh , bà cụ cuối cùng cũng chịu hé lời. Bà chỉ về một hướng, “Cứ thẳng theo con đường , đến cuối đường rẽ trái, nhà thứ hai chính là nhà nó.”
Nhắc đến Hư Thừa Vũ, bà cụ tiếc nuối thở dài, “Haiz, thằng Vũ cũng là một đáng thương, các đến đó thì an ủi nó nhiều . Phía một tiệm tạp hóa nhỏ, mua chút đồ ăn cho nó .”
“Vâng ạ, chúng cháu mua ngay.”
Châu Lỗi khách sáo vài câu cùng Tô Nhiên theo hướng bà cụ chỉ.
Theo hướng bà cụ chỉ, hai vài phút là tới nơi.
“Đây… là ở đây chứ?”
Châu Lỗi ngôi nhà cũ nát mặt, cánh cổng gỗ sập mất một nửa, chỉ còn treo tạm bợ khung cửa. Nhìn trong, sân vườn cỏ dại mọc um tùm, trông giống nơi ở chút nào.
Mê Truyện Dịch
“Bà cụ lừa chúng đấy chứ, cỏ mọc um tùm thế , chắc chắn ai ở đây.” Châu Lỗi tin bên trong còn ở, cho rằng bà cụ lừa họ.
“Thôi, chúng tìm khác hỏi .”
Nào ngờ Tô Nhiên quả quyết : “Không cần tìm nữa, bà cụ sai , bên trong .”
Cô chắc chắn như là vì cô thấy tiếng thở yếu ớt bên trong, kèm theo vài tiếng rên rỉ đau đớn.
Nghe Tô Nhiên chắc nịch như , Châu Lỗi vươn cổ gọi trong mấy tiếng.
“Có ai ở nhà ? Hư Thừa Vũ, Hư Thừa Vũ?”
Anh gọi liên tiếp mấy tiếng nhưng bên trong ai trả lời.
Đợi một lúc, Châu Lỗi đưa tay đẩy cửa.