Ánh mắt Tống Tri khẽ trầm xuống.
Một tháng... cô  ở  phó bản  lâu đến  ?
Một tháng , ai   gã Mỹ Nam Quỷ đó sẽ xuất hiện với mục đích gì, đang tính toán điều gì?
Tống Tri âm thầm rút ngắn   thời gian  định ở đây.
Đồng thời, cô bắt đầu cảm thấy lo lắng. Rõ ràng tên quỷ đó đang ở trong phó bản, thế nhưng   thể  những chuyện xảy  với cô ngoài hiện thực.
Tống Tri vẫn  rõ đối phương  đến mức độ nào.
Hoàn   động.
"Chị là bệnh nhân mới đến hôm nay đúng ? Chồng chị đối xử với chị  thật đấy,  chỉ đưa chị đến bệnh viện, mà còn đặt lịch khám sức khỏe ở đây nữa."
Một nữ bác sĩ tóc ngắn bước tới,  với Tống Tri: "Khám sức khỏe bao gồm cả khám thai,  dẫn chị   nhé."
Tống Tri  đối phương, là một nữ bác sĩ xinh , trưởng thành, toát lên vẻ tri thức.
Trên  tỏa  khí chất điềm đạm.
Tống Tri dằn sự nghi ngờ xuống,  theo chị   phòng khám thai.
"Chị  nhịn tiểu đó,  nước tiểu ?" – Nữ bác sĩ vén tóc lên, giọng điệu ôn hòa.
Tống Tri lắc đầu: "Chị là bác sĩ sản,  là bác sĩ tâm thần ?"
Nữ bác sĩ bật : "Tại     thể là cả hai chứ?"
"Ngồi xuống , thời gian  nhiều . Dù   nước tiểu thì bắt mạch cũng  thể  . Bệnh viện của chúng  chuyên nghiệp lắm, bác sĩ gì cũng ."
Tống Tri liếc  bộ châm cứu đặt bên cạnh, so với kim thêu hoa của cô còn dài và nhọn hơn  nhiều.
"Ơ,    hai bác sĩ? Vị bác sĩ ..." – Tống Tri gọi.
Còn   xong...
Sắc mặt nữ bác sĩ lập tức  đổi,   đầu  mà   bỏ chạy.
Tống Tri mỉm   theo, thuận tay nhặt mấy cây kim châm cứu lên.
"Ái chà, bệnh nhân của bệnh viện chúng  nghịch ngợm quá, suốt ngày giả  bác sĩ.  bệnh nhân  yêu , đống kim châm  chị  thể lấy  nha." – Một nam bác sĩ đeo kính bước  từ bên trong, giọng  ôn hòa.
Tống Tri   gì.
Đối phương giơ bảng tên công tác lên, tên và ảnh giống  như đúc.
Có thể xác nhận, đúng là bác sĩ thật.
Còn là bác sĩ chuyên về sản khoa kiêm thần kinh.
Vậy nên, nữ bác sĩ lúc nãy  hẳn  dối. Nơi  quả thực bác sĩ gì cũng .
Tống Tri  xuống kiểm tra,  xem rốt cuộc phó bản  đang giở trò gì.
Quy trình bắt mạch diễn  như thường.
Tống Tri  rõ bản     mang thai.
Lời của gã Mỹ Nam Quỷ  hẳn là một phần cốt truyện mà phó bản  sắp đặt cho cô.
 mà...
Bác sĩ  hỏi: "Chị     mang thai ?"
Tống Tri thầm nghĩ, câu  còn cần  hỏi ?
Cô hỏi : "Ý  là gì?"
Bác sĩ đáp: "Chồng chị  chị    thai.  trong bụng chị   thai  năm tháng  mà mãi  thấy biểu hiện gì.
Trường hợp , khả năng lớn là     sinh con, nên đứa bé trong bụng vì  sống,  cố gắng giảm sự tồn tại của  đến mức thấp nhất.
 cách    cho cả  và con.
Khuyên chị nên hoặc là phá bỏ, hoặc là điều chỉnh tâm lý để sinh con."
Tống Tri   nên lời.
Bệnh viện  quái dị thật đấy.
Cô miễn cưỡng gật đầu,  theo bác sĩ về phòng bệnh.
Phòng bệnh  404.
Khi Tống Tri bước , bên trong   3 , cô là bệnh nhân thứ 4.
Một   xổm trong góc, nghĩ  là một cây nấm. Một  liên tục lảm nhảm rằng  là  ngoài hành tinh.
Người còn  thì để đầy đồ ăn bên  nhưng  ăn, chỉ  đó,  ngủ nhưng  ngủ , miệng thì thở hổn hển.
Bác sĩ sợ quá, vội cho  cưỡng chế ép thuốc uống, tình hình lúc đó mới khá hơn một chút.
Ba  , hai   rối loạn nhận thức, một  mắc chứng kén ăn kèm lo âu nặng.
Tống Tri cảm thấy, so với họ thì cô bình thường quá mức.
Thế nên, khi bệnh nhân tự xưng là  ngoài hành tinh bước tới hỏi:
"Chị là  bình thường ?"
Tống Tri nhanh chóng nhận , các nhân viên y tế xung quanh đang  chằm chằm  cô.
Khi cô  đầu  , họ lập tức trở về dáng vẻ ôn hòa, dễ gần như thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-khu-khung-bo-vuot-ai-pho-ban-kinh-di-thien-kim-gia-chan-dong-mang-xa-hoi/chuong-37-tinh-trang-roi-loan-tam-than-cap-do-3.html.]
Tống Tri   đầu .
Giây tiếp theo...
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Cảm giác  quỷ gắt gao theo dõi  ập đến.
Cô  đầu   – nhân viên y tế vẫn bình thường. Cô   –   bình thường.
Cứ thế lặp  mấy chục .
Biểu cảm của nhân viên y tế cứ  đổi giữa hai trạng thái: bình thường –  bình thường – bình thường...
Cuối cùng.
Vào một ...
Khi Tống Tri  đầu , cô thấy tròng mắt của nữ hộ sĩ trồi  ngoài 3 centimet, một sợi dây nối thẳng từ nhãn cầu đến bên trong hốc mắt.
Một  – một quỷ – mắt đối mắt.
Khuôn mặt hộ sĩ lộ vẻ kinh hoảng, như thể cô    thấy ma.
Tống Tri còn  kịp mở miệng.
Bác sĩ đột nhiên gỡ bảng tên  cổ nữ hộ sĩ xuống: "Suýt thì quên, cô cũng là bệnh nhân. Sao  giả  nhân viên y tế chứ?"
"Không..."
Hộ sĩ giãy giụa vô ích. Vài nhân viên y tế lập tức xông  khống chế và đưa cô  .
Trước khi rời ...
Tống Tri  nữ hộ sĩ quỷ   chằm chằm đầy oán hận, ánh mắt tàn nhẫn, âm trầm,  chút che giấu.
Xem , đêm nay  cẩn thận hơn .
Bác sĩ nhanh chóng ghi chép gì đó  hồ sơ bệnh án. Tống Tri tinh mắt phát hiện – cô  đánh giá là bệnh nhân tâm thần cấp độ 3.
Tống Tri lên tiếng: "Bác sĩ,  còn  trả lời câu hỏi lúc nãy."
Bác sĩ mỉm : "Dựa  phản ứng   của chị,  bình thường sẽ  hành động như thế ."
"Chị cần điều trị ngay lập tức. Vì lợi ích của chị và thai nhi, từ giờ trở , thuốc của chị sẽ do  tự tay điều chỉnh."
"Trong thời gian  viện, mỗi ba ngày  sẽ đánh giá tình trạng bệnh một , để điều chỉnh thuốc phù hợp.
Nếu bệnh khỏi, chúng  sẽ đưa chị xuất viện."
Nói xong.
Bác sĩ dẫn hộ sĩ  điều chế thuốc cho Tống Tri.
Tống Tri liếc  3 bệnh nhân trong phòng. Người  hỏi cô lúc nãy  tiếp tục lên tiếng:
"Chị là  bình thường ?"
Tống Tri đáp: "    đưa đến đây."
Bệnh nhân tự xưng là  ngoài hành tinh hỏi : "Điều đó thì liên quan gì đến câu hỏi của ?
À,  hiểu . Chị    bình thường. Chị   . Chị là  ngoài hành tinh  là nấm ?"
Đối phương thao thao bất tuyệt.
Trong mắt Tống Tri, đôi mắt của   thậm chí còn bình thường hơn mấy nhân viên y tế lúc nãy.
Một lát .
Tống Tri    ghé   nhỏ: "  chị ,  bệnh viện tâm thần, nếu cứ khăng khăng   là  bình thường, là   bệnh, thì khả năng cao sẽ  theo dõi nghiêm ngặt hơn.
Ngược ...
Mấy  tự nhận   bệnh, còn  chữa bệnh thì sẽ  đối đãi khoan dung hơn.
Chị nên học bọn , giả vờ mắc một căn bệnh nào đó là ."
Tống Tri  bất ngờ.
Vì cô cũng từng nghĩ y như .
Không thể   là  bình thường. Nếu  sẽ  giam giữ nghiêm ngặt hơn.
Chỉ   theo dòng chảy, mới  cơ hội thoát .
"Anh là  bình thường ?"
Tống Tri hỏi .
Người  lập tức trở nên cảnh giác, nhưng   hì hì:
"Bệnh viện tâm thần  gì   bình thường. Ai bình thường   đây ?
 là  ngoài hành tinh, hì hì."
"Tống Tri, đến giờ uống thuốc ."
Giọng của bạn cùng phòng và của hộ sĩ vang lên cùng lúc. Một viên thuốc màu trắng  đưa tới  mặt cô.
Hộ sĩ  cô chằm chằm.
Tống Tri   cách nào lén giấu thuốc, đành  nuốt .
Chưa hết, để ngăn cô ngậm thuốc  nuốt, hộ sĩ còn dùng đèn soi kỹ bên trong miệng cô ba , xác nhận nuốt xong mới nở một nụ  dịu dàng.
Hộ sĩ khen: "Chị ngoan lắm, phối hợp điều trị tích cực. Không bao lâu nữa là sẽ khỏi thôi."
Tống Tri cảm thấy, ánh mắt cô    chẳng khác nào đang  một con heo nhỏ.