Trên khuôn mặt trắng trẻo của Chu Tiểu Tiểu dấu tích nào, khác với Lạc Lạc trong ký ức.
Thế nhưng Chu Tiểu Tiểu hề lo lắng việc phận bại lộ, ngược còn mỉm : “Dì Hồ, bao nhiêu năm qua con thể giả chị Lạc Lạc ở bên cạnh dì, gọi dì một tiếng , con thấy hạnh phúc lắm .”
“Dì Hồ, sắp tới con sẽ rời . Con hy vọng dì thể tha thứ cho sự ích kỷ và dối trá của con, cũng mong dì sẽ luôn sống những tháng ngày hạnh phúc.”
Thời gian công viên giải trí đóng cửa đến, từng ánh đèn rực rỡ lượt tắt .
Cô bé với khuôn mặt đầy nước mắt nơi ánh sáng lấp lánh, hình dần trở nên mờ ảo. Trong đôi mắt Hồ Xuân Liễu là sự yêu mến và chúc phúc chân thành nhất của một đứa trẻ dành cho cha .
“Đi thôi.” Lương An Vãn kéo xích, xoay rời .
Hồ Xuân Liễu bỗng như chợt hiểu điều gì đó, vội bật dậy, hỏi lớn: “Tiểu Tiểu, con... con cũng...”
Cô thể mờ ảo, đôi chân lơ lửng chạm đất của Chu Tiểu Tiểu, mắt trừng to, ngỡ ngàng.
Chu Tiểu Tiểu dừng bước, về phía Lương An Vãn đầy khẩn cầu: “Đại nhân, thể cho thêm hai phút nữa ? vài lời cuối cùng.”
Lương An Vãn cau mày, nhưng lẽ vì xúc động ánh mắt , cuối cùng vẫn gật đầu chậm rãi.
Chu Tiểu Tiểu lúc mới sang Hồ Xuân Liễu, giải thích: “Dì Hồ, năm xưa ở trại trẻ mồ côi xảy chuyện... chỉ con mà cả những chị em khác cũng...”
Giọng cô bé nghẹn , ánh mắt trở nên u buồn.
“Con cũng rõ vì vẫn còn lưu nhân gian. Chỉ là vô thức trôi dạt đến bên cạnh dì. Khi , chị Lạc Lạc mới mất lâu... Con... chỉ an ủi dì, chứ hề cố ý lừa gạt...”
Nói đến đây, nước mắt cô tuôn rơi, trong suốt như pha lê.
Hồ Xuân Liễu ôm đầu, cảm giác đau đớn như nứt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/livestream-thong-dia-phu-thuong-tien-noi-tieng-tro-thanh-bach-nguyet-quang/chap-182-phat-truc-tiep-bat-ma-8.html.]
Ký ức chôn vùi suốt bao năm cuối cùng cũng đánh thức. Trong góc sâu thẳm nhất trong lòng, bà nhớ nỗi đau từng che lấp.
Năm , con gái út của bà - Lạc Lạc - mắc bệnh và qua đời.
Mới chỉ mười tuổi.
Bà đau đớn tột cùng, chịu nổi cú sốc mà ngất .
Khi tỉnh , bà thấy "Lạc Lạc" đang giường, rụt rè gọi: “Mẹ...”
hiểu vì , bao năm qua, khác đều Lạc Lạc qua đời, còn bảo hề thấy cô bé , khăng khăng cho rằng tinh thần bà vấn đề.
Ban đầu, Hồ Xuân Liễu còn cố gắng tranh luận, đó thì nữa.
Cảm giác say, chỉ tỉnh.
Dù khác thấy , thì với bà, đó vẫn là con gái ruột.
Hồ Xuân Liễu như tìm điểm tựa tinh thần.
Nghĩ đến đây, đôi mắt xám xịt của bà dần dần lấy ánh sáng.
Nước mắt to như hạt đậu lăn dài má, bà bịt miệng lùi vài bước: “Lạc Lạc... Tiểu Tiểu...”
Chu Tiểu Tiểu khẽ cong môi , đôi mắt long lanh đầy bịn rịn.
Cô bé âm thầm đếm ngược thời gian trong lòng, hai phút trôi qua, liền ngoan ngoãn khẽ lắc sợi xích: “Cô ơi, cô đưa con thôi.”
Nói , để kìm nén cảm xúc gần như trào khỏi lồng ngực, cô bé mặt , dám vẻ mặt sững sờ của Hồ Xuân Liễu.
Khi sắc xám trắng trong mắt Hồ Xuân Liễu biến mất, thế giới mờ mịt của bà bỗng trở nên sáng rõ trở .