Ở nhà tôi cũng giặt đồ cho ba như vậy, thấy hoàn toàn bình thường.
Mợ ra lệnh: “Đừng giặt nữa, ra ăn cơm.”
Tôi lễ phép đáp: “Mợ ơi, cháu không đói, không cần ăn đâu ạ. Cháu thấy đồ dơ quá nên đem đi giặt hết rồi, sắp xong rồi ạ.”
Không ngờ mợ chẳng nể nang gì, giật lấy đồ trong tay tôi quăng vào thau, cứng rắn ra lệnh: “Ra ăn cơm, không thì tao bảo cậu mày đưa mày về nhà đấy.”
Tôi sợ lắm, liền vội vàng đi ăn cơm.
Thấy chị họ Giang Thiển đang ăn, tôi ngoan ngoãn chào: “Chị họ ăn cơm ạ.”
Chị chẳng thèm đáp, mặt lạnh tanh giống hệt mợ, lông mày rũ xuống, mắt chẳng buồn nhìn.
Sự xuất hiện của tôi khiến Giang Thiển rất bực bội.
Vốn chị được ở riêng một phòng, giờ phải chia sẻ với tôi.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Bố mẹ chị đang rất hòa thuận thì bỗng cãi nhau suốt đêm, còn suýt ly hôn.
Chị cực kỳ ghét tôi – kẻ mà chị cho là nguyên nhân gây ra mọi chuyện.
Tôi ngượng ngùng múc cơm, sợ múc nhiều quá nên lại bỏ bớt một nửa vào nồi cơm.
Múc xong, tôi gắp ba cọng cải thìa bỏ vào bát, rồi chuẩn bị ra cái ghế nhỏ ngồi ăn.
Mẹ tôi từng nói, con gái thì không được ngồi bàn ăn.
4
Mợ hỏi tôi: “Mày định đi đâu?”
Tôi chỉ vào cái ghế nhỏ dưới chân mợ, nói: “Cháu ngồi đây ăn.”
Mợ nhìn bát cơm nhỏ của tôi, dường như đang đấu tranh nội tâm.
Mợ im lặng vài giây, bỗng mắng một câu tục, rồi đứng dậy rửa một cái bát lớn, đổ hết cơm rau trong bát tôi vào, lại thêm hơn nửa bát cơm.
Mợ gắp hai đũa đầy rau cải xanh mướt.
Một đũa trứng chiên vàng óng.
Một đũa khoai tây xào vàng ruộm.
Lại còn từ trong đám khoai tây xào, lựa ra mấy cọng thịt heo màu xì dầu, hung hăng quăng vào bát tôi.
“Mau ăn! Ngồi đây mà ăn!”
Tôi hoảng hốt, luống cuống từ chối: “Mợ ơi, nhiều quá rồi ạ.”
Tôi nghĩ, nếu mình ăn ít lại một chút, tốn kém ít đi một chút, thì mợ sẽ bớt ghét mình hơn.
Mợ tôi vốn chẳng kiên nhẫn giải thích gì, chỉ dùng giọng dọa nạt nói: “Mau ăn! Ăn ít thế thì cút về nhà!”
Tôi chỉ còn cách cúi đầu ăn lấy ăn để, nhưng không kìm được, sống mũi cay xè, nước mắt “tí tách tí tách” rơi vào bát cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/loc-xan/2.html.]
Tôi vội lau nước mắt, cơm ngon thế này, không thể để bị bẩn được.
Mợ nấu ăn rất ngon.
Mợ nấu ăn không tiếc dầu mỡ hay gia vị.
Mỗi món ăn đơn giản, qua tay mợ đều trở nên thơm ngon hấp dẫn.
Giang Thiển “bốp” một tiếng ném đũa, mắng tôi: “Khóc cái gì mà khóc? Cho mày ăn cho mày ở, còn khóc lóc làm như ai bắt nạt mày lắm ấy.”
Tôi vội vàng lắc đầu: “Xin lỗi chị, em chỉ là vui thôi. Bố mẹ không cần em, may mà cậu mợ cần, em không phải làm ăn mày.”
Giang Thiển im lặng.
Mợ tôi châm chọc một câu: “Ăn cơm đi, lắm mồm quá.”
5
Tuần đầu tiên tôi đến nhà cậu, có một đôi chim én làm tổ ngoài ban công.
Mợ tôi nói, đó là điềm lành.
Nhờ phúc của chim én, mợ tâm trạng tốt, vừa đạp máy may vừa hát, còn may cho tôi bộ đồ mới.
Mợ dạy tôi hát: “Chim én nhỏ, mặc áo hoa, mỗi xuân lại đến nơi đây. Tôi hỏi chim én sao lại đến? Chim én bảo: kệ bà, lo việc của bà đi!”
Tôi hát theo từng câu một.
Chờ tôi hát thuộc rồi, bộ quần áo cũng vừa may xong.
Mợ bảo tôi mặc thử.
Mợ dùng vải đen và trắng còn thừa từ đồ người khác, may cho tôi chiếc áo khoác ghép màu, thoạt nhìn cũng giống hệt chim én.
Tôi mặc vừa in.
Mợ nhìn tôi mà gật đầu liên tục: “Giống hệt con chim én nhỏ, tay nghề của mợ, khỏi chê. Cởi ra, mợ thêu thêm cái hình.”
Tôi nằm bò lên bàn, chăm chú nhìn mợ dùng chỉ đen trắng như làm ảo thuật, thêu ra một con chim én nhỏ.
Mợ mở ra cho tôi xem, hơi đắc ý: “Thế nào?”
Tôi gật đầu thật mạnh: “Giống y như con chim én ngoài ban công luôn!”
Mợ “hừ” một tiếng: “Đương nhiên rồi, tay nghề này, mười dặm tám làng không ai bằng.”
Mợ tôi là thợ may rất giỏi, người quanh vùng đều tìm đến nhờ sửa quần áo.
Một ngày mợ kiếm được hai ba chục đồng, lúc nhiều có khi bốn năm chục.
Mợ nói, mợ có thể nuôi sống bản thân, thì mới có thể ngẩng đầu lên, không phải nhìn sắc mặt người khác.
Mợ nói, quan trọng nhất của con người là tự nuôi nổi mình.
Ngửa tay xin người khác sống là khổ nhất.