05:30 – 07:30 sáng
Chuông báo thức vang lên lúc 5 giờ rưỡi sáng, âm thanh khô khốc và dai dẳng như lưỡi d.a.o cắt ngang giấc mơ nửa vời.  giơ tay tắt máy, căn phòng  chìm  tĩnh lặng, chỉ còn tiếng quạt trần xoay đều và nhịp tim đập bất  bên trong lồng ngực. Ánh sáng mờ mờ từ khe cửa hắt , đủ để soi rõ chiếc nhẫn bạc  im lìm  chiếc bàn gỗ đầu giường.
Nó vẫn lạnh như  đầu tiên  chạm  – lạnh như một vết thương  kịp khép miệng.  cầm lên, áp  ngực, tự hỏi liệu bàn tay từng hứa sẽ trao cho  lời cầu hôn năm   còn tồn tại  đó trong một thế giới khác.
  dậy, vén rèm cửa. Bên ngoài, bầu trời  kịp hửng sáng. Một lớp sương mỏng giăng ngang ô cửa, khiến ngọn đèn đường xa xa mờ nhòe như giọt nước mắt. Hôm nay  quyết định   biển. Không  để tìm kiếm điều gì, mà để  thành một nghi thức cho riêng .
5: 45 ,    tay lái, con đường dẫn  bãi biển vắng hoe. Những tòa nhà ngủ yên, chỉ  vài chiếc xe tải lướt qua, đèn pha quét sáng như con mắt lặng lẽ của đêm.  bật nhạc. Bài hát quen thuộc vang lên, từng giai điệu dội  lòng như tiếng thì thầm từ quá khứ. “Perfect” của Ed Sheeran – bài hát  từng bảo sẽ mở  khoảnh khắc cầu hôn. Chúng   đùa rằng, nếu  kịp  trọn bài thì chắc chắn  sẽ  đồng ý.
Lúc ,    lớn, còn  thì nhăn mặt giả vờ trách móc. Hình ảnh đó như một đoạn phim tua chậm, cứ lặp  lặp  mãi trong tâm trí. Bây giờ, khi âm nhạc vang lên,   thấy n.g.ự.c  nặng trĩu. Lời ca vốn lãng mạn giờ biến thành một nhát d.a.o cắt từng lớp ký ức.
6:00,  dừng xe ở bãi biển Mỹ Khê. Trời vẫn còn u ám, chỉ  tiếng sóng vỗ rì rào và gió thổi mặn nồng  muối. Những ngọn đèn đường ven biển thắp sáng nhạt nhòa, in bóng  dài thượt  nền cát.  bước xuống, tay xách theo một túi nhỏ – bên trong  chiếc khăn cũ, một lọ thủy tinh rỗng, và hộp nhẫn bạc.
Bờ biển buổi sớm vắng , chỉ vài bóng dáng  bộ xa xa.  trải khăn xuống cát,  đó  mặt biển mênh mông. Sóng cứ trườn , chạm  mép khăn như cố gắng kéo  .
 lấy chiếc hộp nhẫn , mở nắp. Ánh sáng lờ mờ của bình minh còn  ló dạng, nhưng chiếc nhẫn vẫn lấp lánh như  một nguồn sáng riêng.  cầm nó lên, đặt  ngón áp út bên trái. Làn da   run rẩy, nhẫn lạnh buốt, nhưng  khít.
 thì thầm, giọng khản đặc như thể cổ họng  cát lấp đầy:
“Em đồng ý… dù muộn năm năm.”
@thichancommem
Gió biển mạnh hơn, như một câu trả lời  lời. Sóng đập  bờ dữ dội, bọt trắng tung lên, phủ kín đôi chân trần của .  khẽ nhắm mắt, để mặc sự lạnh giá đó xâm chiếm  . Trong thoáng chốc,  tưởng như   thấy tiếng  quen thuộc, khe khẽ bên tai, dịu dàng và ấm áp.
6:20,  rút điện thoại , giơ bàn tay đeo nhẫn về phía mặt biển. Bình minh đang dần hé lộ, ánh sáng hồng nhạt nhuộm cả đường chân trời. Trong khung hình, chiếc nhẫn bạc bắt  một tia sáng mỏng, lấp lánh như giọt nước mắt  kịp rơi.  bấm chụp,  đó mở Instagram.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/loi-cau-hon-muon-mang/chuong-4.html.]
Bức ảnh hiện lên, đơn giản nhưng đủ để  cảm nhận rõ trái tim  đang run rẩy.  gõ dòng chữ:
“5 năm trễ, nhưng em vẫn  ‘đồng ý’.”
Ngón tay  ngập ngừng vài giây  nút “Đăng”. Khi bức ảnh  đưa lên, màn hình chớp sáng, như một dấu mốc   vượt qua.
Chỉ vài phút , thông báo hiện lên. Một vài  bạn cũ thả tim.   để tâm. Rồi, bất chợt, điện thoại rung. Tin nhắn của :
“Mẹ thấy ảnh . Mẹ mừng cho con.”
  kìm  nữa. Nước mắt rơi xuống, thấm  cát, hòa  muối biển.  ôm mặt, thở hổn hển như một đứa trẻ   vỗ về  nhiều năm lạc lối.
6:45,  lấy lọ thủy tinh , nhặt một nắm cát bỏ .   tên   một mảnh giấy nhỏ, dán lên thành lọ  đặt  xuống bờ biển. Sóng tràn đến, l.i.ế.m nhẹ bên ngoài, nhưng  cuốn .   nó, cảm thấy như một phần của  sẽ ở  đây, cùng sóng biển , cùng bình minh .
 thì thầm:
“Anh ở đây, mãi mãi.”
Gió lướt qua,  tóc  bay rối tung.  trong lòng,  thấy bình yên lạ thường.
7:00 sáng, mặt trời  nhô lên khỏi mặt biển, đỏ rực và rạng ngời. Ánh sáng phản chiếu  nhẫn bạc, soi thẳng  mắt , khiến   nheo . Trong khoảnh khắc ,  thấy rõ ràng hình bóng  mỉm . Không  trong ký ức,   trong mơ, mà ngay tại nơi  – thật, đến mức   đưa tay  chạm.
 hít một  sâu,  dậy.
7:30,  rời khỏi bãi biển. Bình minh rực rỡ phía  lưng, còn  mặt  là một con đường dài, sáng sủa và rộng mở. Lần đầu tiên  nhiều năm,  cảm thấy   thể bước tiếp.