7. 
Nhắc tới  ,  khựng  một giây.
 
Nếu  ai là     ly hôn với Chu Cảnh Trình nhất, thì đó chắc chắn là  .
 
 và Chu Cảnh Trình yêu  từ khi mới mười bảy tuổi. 
Những năm tháng nghèo khổ nhất, hai đứa cùng ăn chung một hộp cơm. 
Anh  còn gắp hết phần thịt nướng nhường cho .
 
Giữa mùa đông lạnh buốt cắt da cắt thịt, Chu Cảnh Trình chạy xe máy chở khách kiếm tiền. 
Bản  tiếc kiệm từng đồng, nhưng vẫn mua cho  một chiếc nhẫn.
 
“Tuy chỉ là nhẫn bạc, nhưng  ,  sẽ tặng em viên kim cương thật to, thật sáng.”
 
Chúng  từng sống trong căn hầm nhỏ chật hẹp tối tăm chỉ loanh quanh  đó vài mét vuông. 
Mùa đông   máy sưởi, hai đứa chỉ  ôm  sưởi ấm. 
Đến hè  nóng  chịu nỗi, Chu Cảnh Trình  kéo   công viên ngủ.
 
Tất cả những điều đó,   đều  thấy,   đau lòng. 
Mẹ  bán hết gia sản giúp Chu Cảnh Trình khởi nghiệp.
 
Khi Chu Cảnh Trình kiếm  khoản tiền đầu tiên, liền mua ngay căn hộ cao cấp giữa trung tâm thành phố,  hệ thống điều hòa suốt 24 giờ. 
Ngay  mặt  ,   từng thề:
 
“Con sẽ mãi mãi đối xử với Duyệt Duyệt thật .”
 
Mẹ  cảm động rơi nước mắt, chỉ  một câu: 
“Sau  hai đứa nhất định  hạnh phúc đấy!”
 
 cũng từng ngập tràn hy vọng, nghĩ rằng cuộc đời   lối thoát.
 
 chỉ vài ba năm ngắn ngủi,  thứ   đổi  . 
Chu Cảnh Trình ngoại tình. 
Mẹ  mắc ung thư.
 
Mỗi năm điều trị tốn hàng trăm triệu. 
Nếu   Chu Cảnh Trình lo liệu,  lẽ   mất  từ lâu .
 
Chỉ là giờ đây…
 
“Không cần phiền đến  nữa. Cảm ơn.”
 
 kết thúc bằng một câu khách sáo xã giao,  mở cửa dứt khoát rời .
 
 
 
8 
Vừa bước  khỏi tòa nhà công ty Chu Cảnh Trình,  lưng vang lên giọng Lâm Mạn Mạn:
 
“Chị Thẩm.”
 
Cô  nhanh chóng bước đến  mặt . 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/loi-hoi-dap-sau-5-nam/chuong-3.html.]
Giả vờ vuốt  tóc bên tai,  vẻ điệu đà:
 
“Cảm ơn chị  thành  cho chúng , chịu buông tha cho A Trình.”
 
Ánh mắt lấp lánh, nụ  rạng rỡ. 
Lâm Mạn Mạn như kẻ thắng trận, đang   mặt  khoe khoang chiến tích của .
 
“Không cần khách sáo.”
“Chỉ mong cô đừng giống như  là .” 
  nhẹ, xem như  bụng cho cô  một lời cảnh báo của  từng trải.
 
Gương mặt Lâm Mạn Mạn  khựng , nhưng nhanh chóng lấy  dáng vẻ tự tin như cũ.
 
“   thể giống chị  chứ? 
“Chị cũng thấy tình cảm A Trình dành cho  thế nào  đấy.”
 
Cô  cố tình nhắc .
 
Là chuyện  từ  lâu… 
Hồi đó Chu Cảnh Trình dẫn Lâm Mạn Mạn  dự buổi tụ họp với đám bạn .
 
Trong bữa tiệc,   vô tình nhắc đến  cùng Chu Cảnh Trình. 
Một  trong nhóm kể:
 
“Có   Trình  công việc về  muộn, Thẩm Duyệt  đợi ở bồn hoa bên ngoài,   một gã lang thang sàm sỡ.”
 
Lúc đó, Lâm Mạn Mạn đang rúc trong lòng Chu Cảnh Trình. 
Nghe , cô  khẽ nhíu mày,  ghê tởm  một câu:
 
“Vậy chẳng ...  bẩn ?”
 
Không  cô   chuyện  ngủ ở bồn hoa,  chuyện   kẻ lang thang quấy rối.
 
 cả phòng bao lập tức vang lên những tràng  khoái chí.
 
  bên ngoài cửa.
 
Ban đầu chỉ định bắt gian tại trận,  ngờ    chuyện .
 
Toàn   như rơi  hầm băng  địa ngục,  lạnh lẽo,  đau đớn.
 
Điều khiến  tuyệt vọng hơn cả, chính là thái độ của Chu Cảnh Trình khi .
 
Anh    sofa, vòng tay ôm hờ lấy Lâm Mạn Mạn. 
Trong tiếng  giễu cợt của đám bạn, Chu Cảnh Trình chỉ im lặng mỉm , như thể   họ lôi   cợt  liên quan gì tới   .
 
Ở trò chơi cuối tiệc, Chu Cảnh Trình uống rượu từ môi Lâm Mạn Mạn đưa qua,   theo lời cô , buông  một câu:
 
“Thẩm Duyệt, dơ bẩn.”
 
======
Sốp chỉ   “ Dơ bẩn  mày!!!” (▽д▽)