Hứa Đinh Bạch phát hiện hôm nay khi từ nhà Hạ Đàm trở về, Lâm Thanh Nhạc điều gì đó đúng lắm, mặc dù trong khi ăn cơm cô vẫn nói bình thường nhưng luôn cảm thấy điều gì đó kỳ lạ.
“Đến rồi.” Chiếc xe dừng lại ở trước cổng tiểu khu của cô, Hứa Đinh Bạch nhìn thấy cô đang ngẩn người nhìn về phía trước nên lên tiếng nhắc nhở.
Lâm Thanh Nhạc hoàn hồn trở : “Hả? Được.”
Cô đưa tay mở cửa, nhưng Hứa Đinh Bạch lại cau mày giữ cô lại: “Có phải em có chuyện gì vui ?”
Lâm Thanh Nhạc đầu nói: “Em có chuyện gì vui cả...”
Hứa Đinh Bạch: “Từ lúc em bước khỏi nhà cậu sắc mặt em đã rất kỳ lạ rồi, vậy, nói cho .”
Lâm Thanh Nhạc cũng biết ̣i tâm trạng của mình lại đột nhiên trở nên tồi tệ, cô nghĩ... lẽ là vì những lời Hạ Tuyền đã với cô.
Những lời Hạ Tuyền vừa đó rõ ràng đều là đang miêu ̉ lại Hứa Đinh Bạch ở trong quá khứ, lúc khi thấy những lời , cô chỉ cảm thấy Hứa Đinh Bạch đang để ý đến những chuyện vụn vặt, cũng cảm thấy đủ hiểu, cô thích đến như vậy, làm có thể cảm thấy đang liên lụy đến cô chứ.
bây giờ khi đứng ở góc độ của thứ ba, nhìn thấy một thiếu niên với những câu nói , cô lại thể bất kỳ lời an ủi nào, thậm chí trong lòng cô cũng rõ Hạ Tuyền đúng, lúc này cô mới nhận rằng thì đủ hiểu chính là cô.
Trước đây, khi trong thế giới của chính , cô luôn cảm thấy khác đã sai, cảm thấy bản mình mới là người bị hại, mới là người đau khổ nhất. bây giờ khi Hạ Tuyền, cô lại có cảm giác giống như đang đối mặt với Hứa Đinh Bạch của đây vậy.
Người đau khổ nhất, vẫn luôn là ...
“Nếu như mắt lành được, cả đời thấy gì, vậy sẽ trở tìm em đúng ?" Lâm Thanh Nhạc đột nhiên .
Hứa Đinh Bạch đổi sắc mặt: “Sao đột nhiên cái .”
“Em chỉ hỏi thôi, đúng là như ?”
Hứa Đinh Bạch chậm rãi buông lỏng tay , lẳng lặng cô mà nói gì.
Trái tim Lâm Thanh Nhạc khẽ đau nhói, cô hít sâu một , rồi đẩy cửa xe bước xuống.
Hứa Đinh Bạch: “Lâm Thanh Nhạc——”
Cô dừng lại ngoài cửa xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/loi-keo/chuong-146.html.]
Hứa Đinh Bạch đột nhiên cảm thấy chút yên tâm, lập tức lo lắng : “Không có chuyện nếu như đó , phải đã trở về rồi .”
Lâm Thanh Nhạc im lặng một lúc, đó đột nhiên bước đến phía bên ngoài của ghế lái.
Cô gõ cửa: “Anh đây .”
Hứa Đinh Bạch mở cửa xuống xe: “Em ...”
Vừa dứt lời, mặt đột nhiên nhào lòng . Cô nhào tới một cách mạnh mẽ, khiến Hứa Đinh Bạch khi đỡ lấy người cô liền bị đẩy lùi về một bước và đè lên cửa xe.
Hứa Đinh Bạch sững sờ trong chốc lát, nhưng cũng gì, chỉ đưa tay ôm lấy cô.
“Hôm nay Hạ Tuyền đã với em rằng một cô gái thích em .” Lâm Thanh Nhạc nhào trong lòng n.g.ự.c , nói với giọng buồn bã.
Hứa Đinh Bạch nhẹ nhàng hỏi: “Sau đó thì ?”
“Em cũng thích cô bé đó, nhưng em lại cho cô bé đó , em ... em thể thấy đường, thể bảo vệ cô bé đó, cũng liên lụy đến cô bé đó.”
Hứa Đinh Bạch cau mày lại, chợt hiểu cô đang vui vì điều gì.
Lâm Thanh Nhạc ngước mắt lên nhìn : “Khi đó em đã vô thức mà ở góc độ của cô bé đó, với em rằng nếu thích thì cứ thích , đừng gì đến việc liên luỵ liên luỵ nữa. mà đó em lại phát hiện là đúng, nếu đứng ở góc độ khác... điều đối với cô bé đó mà nói thì thật công bằng, cuối cùng còn thể sẽ thật sự tổn thương đến cả hai.”
Hứa Đinh Bạch xoa đầu cô: “Chuyện là chuyện của bọn họ, bọn họ cuối cùng sẽ sự lựa chọn của riêng , chúng thể can thiệp được.”
“Em , em can thiệp vào chuyện gì cả… em chỉ là nghĩ đến bản , nghĩ đến nữa.” Lâm Thanh Nhạc ôm chặt lấy , “Hứa Đinh Bạch, đây đáng lẽ em nên trách .”
Hứa Đinh Bạch khẽ , “Lại suy nghĩ ngốc nghếch gì thế?”
“Vẫn còn may.”
“Cái gì?”
“Vẫn còn may là thấy.”
May là thấy rồi, may là... chúng vẫn còn may mắn.