Dù có ở cũng giúp ích gì nhiều, một vài cấp khi thu dọn đồ đạc, họ cùng ngoài, vừa họ vừa bàn ́n nhỏ:
“Hôm nay trong phòng họp, giám đốc và phó giám đốc hẳn là Hứa tổng khiển trách rất nghiêm khắc rồi.”
“Đó là điều đương nhiên mà, Hứa tổng ghét nhất là khác nộp những bản kế hoạch trau chuốt kỹ càng lên cho ấy.”
“Chậc... Vậy thì phó giám đốc của chúng cũng thảm quá rồi, phần đầu của dự án cũng phải do cô ấy chịu trách nhiệm.”
“Làm phần thì chứ, ôi trời, dù cũng bị khiển trách một trận rồi, cũng đã cho thêm thời hạn .”
"Cô nghĩ rằng khiển trách một trận là xong , các bộ phận khác mặc dù lời của Hứa tổng khó đến vậy nhưng làm cho người khác rất đau tim đó."
“Vậy ... thật đáng sợ.”
Mọi hết, cả văn phòng trở nên rất yên tĩnh.
Lâm Thanh Nhạc lấy tay chống đầu, cô đang mãi suy nghĩ về công việc đang làm thì thấy tiếng bước chân đang đến gần, cuối cùng tiếng bước chân đó dừng lại ở bên cạnh cô, cô : “Không phải đã bảo về rồi , bây giờ ở đây cần nữa .”
“Không cần bọn họ, vậy có cần ?”
Lâm Thanh Nhạc sửng sốt, cô nhanh chóng đầu lại nhìn: “Sao ở đây?”
Hứa Đinh Bạch dựa bên cạnh bàn việc: “Đợi em tan làm, ai được em vẫn chịu tan làm .”
“Em đang bận mà...”
Sắc mặt của Hứa Đinh Bạch chút mất tự nhiên khi cô nói bận: “Lúc cần vội .”
“Ai , em đang vội đó.”
Hứa Đinh Bạch nói được cô, vì đành kéo một chiếc ghế và xuống bên cạnh cô một cách dứt khoát.
Lâm Thanh Nhạc ngạc nhiên hỏi: “... Sao xuống?”
Hứa Đinh Bạch ngả về phía : “Những người trong bộ phận của em hết , em còn sợ gì nữa.”
“Đã muộn rồi, mau về nhà nghỉ ngơi .”
“Em cũng là muộn rồi .” Hứa Đinh Bạch nghiêng vào máy tính của cô, “Làm đến rồi, để xem thử.”
“Khởi chạy ứng dụng...”
“Ồ.” Hứa Đinh Bạch lướt qua một lượt, đó mở tập tài liệu bàn cô và bắt đầu xem xét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/loi-keo/chuong-149.html.]
“Anh gì vậy?”
“Tăng ca cùng với em.”
Đèn văn phòng bỗng vụt tắt, chỉ còn lại chiếc đèn đầu cô vẫn còn đang sáng.
Lâm Thanh Nhạc thấy Hứa Đinh Bạch thực sự muốn rời nên cũng “đuổi” nữa, cô tiếp tục lại chăm chú việc.
khi có vị Phật lớn ở bên cạnh cùng cô nghĩ ý tưởng và lối suy nghĩ, tốc độ làm việc của cô đã nhanh hơn nhiều.
Một giờ , cô nhấn nút lưu trữ, dự định sẽ kết thúc công việc của ngày hôm nay.
bên cạnh cô vẫn còn vang lên tiếng lật trang giấy, khi Lâm Thanh Nhạc cuối cùng cũng xem là ̉nh rỗi, cô liếc nhìn bên cạnh.
Hứa Đinh Bạch vẫn đang chăm chú xem tập tài liệu tay, góc nghiêng của rất đẹp, cặp lông mày đen nhánh như tranh vẽ bằng mực, ở ánh đèn, thở lạnh lẽo khi làm việc của đã dịu rất nhiều, vẫn còn mặc bộ vest và đeo cà vạt, chỉ còn lại một thở vừa nghiêm túc lại vừa trêu người có vẻ khá mâu thuẫn.
“Nhìn cái gì thế?” Anh đột nhiên liếc mắt qua nhìn cô, ánh mắt rất bình thường, nhưng trong bầu khí yên tĩnh như , ánh mắt đó trông rất thu hút người khác mà thể giải thích .
Lâm Thanh Nhạc mím môi và buộc miệng : “Anh đẹp trai... đẹp đến nỗi em còn việc nữa.”
Ngón tay đang lật trang giấy của đột ngột dừng , “Đẹp trai , thế chỉ nhìn thôi ?”
Lâm Thanh Nhạc: “... Hả?”
Hứa Đinh Bạch ném tập tài liệu lên bàn, đó đưa tay chống lên ghế cô, chiếc ghế là loại ghế có bánh xe dưới đáy, chỉ vừa mới dùng lực một chút thì ngay cả người và ghế cô đã trượt qua bên đây. Anh kẹp chân cô giữa hai chân của và giữ cố định lại.
“Đang trong giờ nghỉ giải lao phải ?” Anh kéo cô lại, trầm giọng hỏi.
Lâm Thanh Nhạc: “... Đã viết được khá nhiều rồi.”
“Ồ, thì nghỉ ngơi một chút .” Anh nghiêng và đột nhiên cúi đầu cắn lấy môi cô.
Lâm Thanh Niên lập tức mở to mắt, đẩy : “Anh gì ...”
Sắc mặt của Hứa Đinh Bạch bỗng tối sầm , chậm rãi : “Không lúc nãy mới nói đẹp trai ? Không muốn hôn à.”
Lâm Thanh Nhạc nuốt nước miếng, cô bị mê hoặc đến nỗi là đông tây nam bắc nữa: “Muốn...”
A phải!
“ cũng thể hôn ở đây được!” Cô nhanh chóng thêm.
Hứa Đinh Bạch nói: “Không , cứ coi như là... thư giãn nhẹ ở nơi việc .”