Lâm Thanh Nhạc yên ở gian hàng, hối hận vì ngày đó tiếp tục theo Hứa Đinh Bạch, dẫn đến bây giờ cô cũng nhà của Hứa Đinh Bạch ở .
“Cô bé? Có ăn một chén ?”
Lâm Thanh Nhạc về phía canh trong nồi nóng hầm hập: “Chú, chú ở chỗ bán mười năm ạ?”
“ , tin chú , tuy rằng chú quán ăn, nhưng mức độ nổi tiếng ở đây tuyệt đối là , chỉ cần cháu hỏi ở đây, ai món bún gạo của ông Dương.”
Lâm Thanh Nhạc: “Vậy… Cho cháu một chén.”
"Có ngay đây, cháu mang về ăn tại đây.”
“Ăn tại đây ạ.”
“Được.”
Bún chín.
Lâm Thanh Nhạc tới xuống ghế mà ở quầy hàng hỏi: “Chú, cháu hỏi một chút, chú một sống ở đây tên là Hứa Đinh Bạch ?”
Chú Mễ Tuyến cô: “Cô bé , cháu cũng tới tìm ?”
“Cũng? Còn khác tìm ạ?”
Chú Mễ Tuyến: “Hiện tại thì , nhưng khi nhà bọn họ mới chuyển đến đây thì nhiều đến tìm, còn đều là những cô gái trẻ.”
“… Ồ.”
“Cậu , lớn lên nhiều cô gái thích.” Chú Mễ Tuyến dứt lời lắc đầu, “Đáng tiếc cho đôi mắt mù, bây giờ chẳng cô gái nào yêu mù .”
Lâm Thanh Nhạc trầm mặc một lát: “Nhà ở chỗ nào, chú thể cho cháu ?”
“Nhà …” Chú Mễ Tuyến ngước mắt, đột nhiên , “Cái chú cũng , khó mà thể cho cháu , cháu trực tiếp hỏi .”
Lâm Thanh Nhạc theo hướng mà chú Mễ Tuyến đang , thấy Hứa Đinh Bạch đang tới.
Hôm nay vẫn mặc bộ đồ đen, còn mang theo cả cái mũ đen, đôi mắt ẩn ở vành nón , thấy rõ lắm.
Có lẽ là do quen với con đường ở chỗ , cũng tính là chậm. Tay cầm gậy dò đường, hình gầy ốm, nhưng dáng thẳng tắp.
“Tới đây.” Chú Mễ Tuyến dường như , khi Hứa Đinh Bạch đây, ông nhanh chóng lấy gói bún gạo từ sạp như màn ảo thuật, đưa tới tay .
“Cảm ơn.” Bởi vì ánh mắt trống rỗng, cả Hứa Đinh Bạch qua càng thêm lạnh lùng. Sau khi lấy bún gạo, xoay về hướng ngõ nhỏ.
“Cô bé, tìm cháu hỏi? Cháu…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/loi-keo/chuong-6.html.]
“Chú, cháu cũng mua mang về!”
“Hả? Ồ, .”
Sau khi Lâm Thanh Nhạc lấy gói bún gạo, Hứa Đinh Bạch một khá xa. Cô chạy chậm vài bước thì đuổi kịp, chút do dự, lập tức kéo lấy góc áo của .
Bị kéo khi đang , Hứa Đinh Bạch khẽ nhíu mày: “Là ai?”
Lâm Thanh Nhạc , nhỏ giọng : “Tớ là Lâm Thanh Nhạc.”
Lông mày của Hứa Đinh Bạch khẽ nhíu, giọng vẫn trầm lạnh lùng như cũ: “Buông .”
Lâm Thanh Nhạc buông lỏng tay .
Cô chút sợ lúc bây giờ, nhưng ý nghĩ lùi bước, cô mím môi, lấy hết can đảm : “Thật trùng hợp, gặp ở đây, tớ… tới đây để mua bún gạo.”
Hứa Đinh Bạch trầm mặc, vài giây , gậy dò đường di chuyển, tiếp tục về phía .
“Nghe chỗ bán bún gạo ngon, đây là đầu tiên tớ ăn.” Lâm Thanh Nhạc đuổi theo.
“…”
“Hình như chú với tớ là quầy hàng bán hơn mười năm , là thật ?”
Anh vẫn chuyện, như thể coi đang chuyện bên cạnh chỉ là khí.
Lâm Thanh Nhạc đôi mắt , trong lòng khó chịu. cô ngu ngốc, lúc sẽ mở miệng hỏi.
Hiện tại cô chỉ với hai câu, giữ tâm lý thoải mái, cho cảm thấy cô đổi chỗ nào.
“Hứa Đinh Bạch, để bún nguội thì ăn ngon nữa… Nhà tớ cách nơi xa, trở về chắc hơn mười phút, về đến nhà thì cũng nguội, nhà ở ? Tớ, tớ thể đến nhà để ăn ?”
Hồi còn học tiểu học cô và cùng bàn, thường xuyên mời cô đến nhà ăn cơm. Khi đó cô sợ dám , nhưng kiên trì nhiệt tình, còn cô nhỏ gầy, nên ăn nhiều một chút.
Mỗi đều là mời cô đến nhà. Đây là đầu tiên, cô mặt dày đến nhà ăn.
Cô xong, Hứa Đinh Bạch nắm chặt gậy dò đường trong tay, dừng bước.
Lâm Thanh Nhạc đang theo cũng ngừng .
“Chúng ?” Thiếu niên đang chống gậy mở miệng , lời chậm rãi, giọng điệu mỉa mai châm chọc.
Lâm Thanh Nhạc như thấy.
Cô ngẩng đầu , im lặng hai giây, khẳng định : “ , chúng là bạn!”