Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
                    
                        
                            
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
"Mọi chuyện bắt đầu... từ tiếng gõ cửa lúc nửa đêm."
Đêm thứ ba  ở phòng 412.
@thichancommem
Khoảng hơn 2 giờ sáng,  giật  tỉnh giấc vì một tiếng cốc… cốc… cốc vang lên từ cửa chính.
Tiếng gõ  nhẹ, nhưng đều đặn – như  ai đang dùng ngón tay gõ nhẹ lên gỗ.
 lắng . Có vẻ Trân và My vẫn ngủ say. Ngân thì   mặt  tường, im lặng.
Cốc… cốc… cốc…
 bước xuống giường, men  cửa. Dù sợ, nhưng  tự trấn an: "Chắc ai về trễ nhầm phòng thôi."
 ghé mắt  qua lỗ cửa–  thấy gì cả. Hành lang trống trơn. Đèn tuýp ngoài hành lang vẫn chập chờn sáng tắt như thường lệ.
… tiếng gõ vẫn tiếp tục.
Ngay  mặt . Từ cánh cửa.
 chợt nhớ  Quy tắc  2:
"Đừng mở cửa khi  tiếng gõ  ban đêm – trừ khi bạn thấy rõ mặt  gõ."
 thụt lùi , tim đập dồn dập.
Lúc đó, My bật dậy, hốt hoảng:
“Ai ? Có  bạn em về trễ ?!”
Không kịp can ngăn, My lao  cửa, mở toang –  chút do dự.
Không  ai.
Chỉ  một luồng khí lạnh lướt qua sàn nhà, táp  mặt khiến da  nổi gai ốc.
Sáng hôm , My biến mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/loi-nguyen-ky-tuc-xa-quy-tac-phong-412/chuong-2.html.]
Giường em trống trơn. Chăn màn gấp gọn. Không  dấu hiệu gì của việc rời  vội. Điện thoại vẫn cắm sạc. Thẻ sinh viên vẫn  bàn. Không ai thấy em rời khỏi ký túc.
Chúng  báo quản lý, nhưng phản hồi chỉ là:
“Có lẽ sinh viên bỏ  chơi qua đêm. Không  phép tung tin đồn thất thiệt.”
  Ngân – cô   tỏ vẻ ngạc nhiên. Chỉ  một câu:
“Là do nó... mở cửa .”
Chiều hôm đó,  trở về phòng một .
Khi  định bật đèn thì phát hiện:
Trên tường, nơi dán bản quy tắc… xuất hiện thêm một dòng mới.
6. Tuyệt đối  gọi tên   biến mất.
Chữ  vẫn bằng mực đỏ.  dòng ... rõ ràng   mấy hôm .
  sang hỏi Trân:
“Có  mày... mới  thêm câu  ?”
Trân đang đeo tai , phác thảo thứ gì đó bằng bút chì.
“Không. Tao  đụng  tờ đó bao giờ.”
 bắt đầu cảm thấy  gì đó sai sai thật sự.
Tối hôm đó,   lên giường thì  tiếng ai thì thầm ngay bên tai:
“Lệ… Lệ ơi… mở cửa cho …”
Là giọng của My.
 vội chụp lấy tai , bật nhạc hết cỡ. Không dám trả lời.
Cuối đêm, gương phòng   tự nứt thêm một đường.