“Không  ai sống sót… cũng  gọi là ‘ còn ’.”
Đêm cuối cùng
  ngủ.
Ngân cũng .
Trân – vẫn thờ ơ, sống trong một phiên bản giả tạo, nơi My  từng tồn tại, và gương  từng nứt.
3 . 8 quy tắc. 1 căn phòng.
 cảm thấy  sắp bước sang điểm cuối. Giống như vở kịch  định sẵn, từng  trong chúng  chỉ là nhân vật diễn vai.
 Lặp  – 2:13 AM
 2:13 sáng, tiếng gõ cửa vang lên.
Cốc… cốc… cốc…
  giữa phòng,  Trân.
Cô   định mở cửa – như  từng nhớ    điều đó  đây.
 lao tới ngăn .  Ngân  giữ .
“Để nó mở. Phải   vi phạm. Phải   ‘ chọn’. Mày  hiểu ?”
 sững .
Ngân  định phá nghi lễ. Cô  đang  tất nó.
Cửa mở –  ai ngoài đó
Trân mở cửa.
Không ai  ngoài.
Chỉ là hành lang tối. Đèn chớp tắt. Tiếng bước chân vọng từ  đó  xa – nhưng đang tiến gần.
Cô     , chậm rãi hỏi:
“Lệ… hôm nay là thứ mấy ?”
  kịp trả lời.
Ngay khoảnh khắc đó, cửa tự đóng sập .
 Phòng 412 đổi 
Sáng hôm .
 tỉnh dậy.
Phòng chỉ còn 2 :  và Ngân.
Trân – biến mất.
Không ai nhắc đến cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/loi-nguyen-ky-tuc-xa-quy-tac-phong-412/chuong-6.html.]
Không  tên cô  trong danh sách sinh viên. Không còn giường của cô.
Ngay cả kí ức trong đầu  cũng bắt đầu mờ dần –     nhật ký   để nhớ cô  từng tồn tại.
Ngân dọn đồ, đeo balo. Nhìn  và :
“Quy tắc cuối cùng sắp hiện . Từ đây về , mày ở . Tao  .”
“Đi? Đi ?”
“Tao từng là ‘ còn ’. Giờ đến lượt mày.”
Cô bước  khỏi cửa,  ngoái .
 
Dòng quy tắc cuối cùng
   tường.
Tờ giấy quy tắc cũ    bằng tờ mới, trắng tinh.
Mực đỏ từ từ hiện  từng dòng, như  bàn tay vô hình đang .
Dòng cuối cùng:
9. Không  để  nhân chứng.
  tiếng gõ cửa phòng từ phía trong gương.
   tấm gương cuối phòng – gương  liền ,  còn vết nứt.
Phản chiếu  đang  đó – nhưng mắt của  trong gương đang chảy máu.
Sáng hôm 
Sáng hôm , phòng 412 trống trơn.
Cửa mở hé.
Các cô sinh viên khác  ngang qua, chẳng ai thắc mắc.
Bảng tên  cửa   dòng chữ nào. Như thể  từng  ai ở đây.
Ban quản lý đến kiểm tra, chỉ lẩm bẩm:
“Ừ, phòng  lâu  dùng . Bỏ trống từ vụ mất tích năm ngoái…”
@thichancommem
 
 Ghi chú cuối cùng (lấy từ nhật ký của Lệ):
“Nếu bạn thấy một tờ quy tắc dán  tường, đừng  to nó.
Nếu bạn thấy gương nứt, đừng chạm .
Nếu bạn bắt đầu quên tên bạn cùng phòng…
Thì  quá muộn.
Vì khi  dòng cuối cùng, bạn  là  tiếp theo.”