Ngày thứ hai, khi tỉnh , bên cạnh thấy tăm .
Phượng Triêu Văn là hoàng đế , vô luận bá đạo bạc tình bạc nghĩa cỡ nào, điểm vẫn thừa nhận.
Ta nhớ đêm qua mệt cùng mỏi cực mà ngủ, trong ánh trăng mờ, giống như vô cùng ôn nhu lẩm bẩm bên tai : “Tiểu Dật... Tiểu Dật...” Từng cái hôn nhẹ mềm mại rơi mặt , tiếng thở dài, chứa đựng tiếc thương vô tận.
—— đánh c.h.ế.t cũng thể tin tưởng đó là chuyện Phượng Triêu Văn !
Nói chừng, là ngủ đến hồ đồ, xem ngủ giường rồng thành Tiểu Hoàng thích trét nước miếng lên mặt .
Ta nửa mê nửa tỉnh, còn thuận miệng kêu một tiếng “Tiểu Hoàng...”, dù là mộng, thật sự là rõ ràng lắm.
Tiểu cung nữ ước chừng động tĩnh, vén lên tầng tầng màn thêu, nhẹ nhàng : “Nương nương, tỉnh?”
Xưng hô thực kinh hãi!
Ta vốn mắt nhắm mắt mở bò dậy, sợ tới mức ngã xuống đệm gấm, chóp mũi ngửi mùi nhàn nhạt của Phượng Triêu Văn, mặt lập tức nóng bừng, vẻ nghiêm túc: Sao thể gọi bậy? Nương nương thể tùy tiện gọi?”
Tiểu cung nữ phịch một tiếng quỳ xuống: “Nương nương thứ tội… Nương...”
Ta vô lực phẩy tay: “Kêu cô nương !”
Tiểu cung nữ do dự hồi lâu, mới cẩn thận : “Cô... Cô nương, trong nội cung tiền lệ , chủ tử thị tẩm nếu như còn gọi cô nương, hợp lễ phép!”
… Trong nội cung cũng tù phạm đợi c.h.é.m ngủ ở giường rồng!
Phượng Triêu Văn thật sự là thể so với gian thương ngoài cung, vật tận kỳ dụng[[15]], nhạn qua rụng lông[16], tù phạm đợi c.h.é.m còn chiếm tiện nghi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/loi-tram-noi-chong-cu-vo-ich/chuong-10.html.]
Trong lòng tức giận bất bình, chỗ phát tiết, học bộ dáng lạnh lùng của Phượng Triêu Văn nghiêng mắt tiểu cung nữ, nàng lập tức mặt trắng như tờ giấy, dập đầu run rẩy kêu lên: “Cô nương... Cô nương nên dậy!”
“Đưa thuốc tị dựng[17] lên?”
Thở dài một , đưa tay . Nghĩ đến tiểu cung nữ giống như gặp quỷ, lên liền chạy phía ngoài. Không bao lâu, ngoài điện một vô cùng lo lắng xông tới, gương mặt lo nước lo dân, tận tình khuyên bảo: “Cô nương, cô thể thuốc tị dựng với tiểu cung nữ? Cho dù hờn dỗi với hoàng thượng, cũng thể mở miệng thứ đó a!”
... Ta hờn dỗi với Phượng Triêu Văn lúc nào?
Điền Bỉnh Thanh theo Phượng Triêu Văn bao nhiêu năm, vẫn nhẹ , thực lo lắng !
Hắn thấy ánh mắt nghi hoặc của , tức giận : “Hôm nay cô nương thể so với ngày , Đại Trần quốc diệt vong, cô nương bắt trở về, nên ngoan ngoãn, thể tùy tiện, khiến hoàng thượng mất hứng, sáng nay thức dậy mặt tối sầm... Bây giờ dám đòi thuốc tị dựng?”
… Không rõ, Phượng Triêu Văn rõ là đại thần triều , cũng điều tra thêm bụng phục quốc , chẳng lẽ còn dám công nhiên để cho sinh đứa bé ?
Ta đây khéo hiểu lòng , chút suy nghĩ , vì cho những ma ma mặt đen trong nội cung bưng thuốc đến cứng rắn rót cho , còn bằng , ngoan ngoãn há miệng uống, đỡ chịu khổ.
“Phượng Triêu Văn ban thuốc cho ?”
Ánh mắt Điền Bỉnh Thanh lộ vẻ chỉ tiếc rèn sắt thành thép, hung hăng trừng , “Cô nương, tục danh của hoàng thượng thể tùy tiện gọi?” Há miệng cửa điện, tiểu cung nữ trắng bệch cả mặt, run rẩy dán góc tường chậm rãi trượt bên ngoài, đến cửa đại điện thì hận thể hoan hô một tiếng, trong nháy mắt thấy .
Ta nhịn ha ha, tiểu cung nữ thật đáng yêu!
“Còn ?!” Điền Bỉnh Thanh trừng , nhịn , cũng nở nụ .
“Đến nay hoàng thượng còn con.” Tiểu Điền lo lắng thở dài một tiếng, nhỏ tiếng thầm: “Hắn chịu... Sao còn thể ban thuốc cho cô nương?”
Phượng Triêu Văn cũng nhỏ ?
Hôm nay đầu một nước, hậu cung phi tần ba nghìn cũng năm trăm chứ? Hắn vẫn nối dõi, chẳng lẽ là… Ngẫm thảm cảnh của tối hôm qua, chối bỏ ý nghĩ hoang đường .