Lời Trẫm Nói, Chống Cự Vô Ích - Chương 13
Cập nhật lúc: 2025-02-05 12:56:44
Lượt xem: 46
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
Cập nhật lúc: 2025-02-05 12:56:44
Lượt xem: 46
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
Giường rồng của hoàng đế bệ hạ rộng rãi thoải mái, thể đủ cho bốn năm cùng ngủ.
Phượng Triêu Văn là bắt bẻ cực độ, mặc dù ở phương diện ăn uống thể tuỳ tiện, do thói quen từ kiếp sống quân lữ nhiều năm lưu . Một thái tử thể cam khổ cùng các tướng sĩ dễ cho bọn thuộc hạ cam tâm tình nguyện tận trung hơn so với một thái tử cao cao tại thượng.
một tật , về phương diện chăn màn gối nệm yêu cầu cao, nệm nhất định dày mềm mại, chăn nhất định nhẹ giữ ấm, thể ngủ trưa ở long sàng của , ngủ đến nước miếng giàn giụa, quả thực là phúc khí của .
Chỉ là, đang lúc mộng say sưa hoàng đế bệ hạ chọc chọc gò má khi dễ mà tỉnh, cũng là trải nghiệm tuyệt vời gì.
Ta tỉnh ngủ, món ngon trong mộng đều ăn trong miệng, lúc chỉ cảm thấy tên quấy rầy giấc ngủ quả thực đáng giận, ngược quên sự thực đáng sợ - khả năng là hoàng đế bệ hạ, một cái tát vung mạnh qua, hung hăng hù dọa:
“Tiểu Hoàng, náo loạn sẽ cho ăn cơm tối!”
Kỳ thật cũng là hoàng đế, bất quá là hoàng đế vong quốc mà thôi, cho nên dám lẽ thẳng khí hùng vỗ tay.
Xem, tính khí sợ mạnh h.i.ế.p yếu trời sinh của là nghiêm trọng chứ?!
Thanh âm trông đợi vang lên bên tai: “An Dật, ngươi cho ai ăn cơm tối?”
Ta tỉnh táo , mở to mắt liền thấy mắt phượng của Phượng Triêu Văn, kích động bò dậy: “Bệ hạ minh! Đương nhiên là để cho chính ăn cơm tối!” Chén đĩa trong điện từ đến nay chẳng lúc nào trống rỗng...
Phượng Triêu Văn tiến gần, xanh mặt: “Ngươi đều cùng ăn cùng ngủ với hoàng đế vong quốc của Đại Trần ?”
Ta ngơ ngác hiểu giận, một câu suy nghĩ thốt : “Ta với bệ hạ ngài cũng cùng ăn cùng ngủ ?!” Chỗ khác chính là, chuyện giữa chúng xảy với Tiểu Hoàng, cái cái gì đáng tức giận?
Ta cùng với Tiểu Hoàng cùng ăn cùng ngủ thật nhiều năm, cũng gặp ai tới hỏi một câu.
“Cũng?” Bên môi hé một nụ lạnh, chút khách khí cắn lên lỗ tai một cái, “A a a a –” lớn tiếng kêu thảm thiết.
Hắn rốt cuộc đang tức giận cái gì chứ?
Tuy lỗ tai đau, nhưng cảm giác cắn cực kỳ !
Nghe gặp gỡ kẻ bắt cóc hai biện pháp. Một là liều c.h.ế.t đánh trả, nếu thì lớn tiếng thét lên cho tới vây xem, dọa . Ta vốn chính là bại tướng tay Phượng Triêu Văn, liều c.h.ế.t đánh trả xác định vững chắc thua, chỉ lựa chọn thứ hai.
Tuy hổ, nhưng tin tưởng hoàng đế bệ hạ nhất định là cực kỳ giữ thể diện.
Quả nhiên, ngừng , bưng kín miệng của , ánh mắt đảo một vòng trong điện, may mắn thưởng thức biểu lộ kinh ngạc đến ngu si phấn khích mặt của cung nhân cả điện, trừng tròng mắt tỏ vẻ: nếu ngươi còn dám cắn sẽ kêu lên!
Mắt phượng của hoàng đế bệ hạ lóe lóe, cảm thấy đó là trong lòng ngần ngại, cảm thấy kẻ địch dấu hiệu binh bại, tình thế đối với cực kỳ lợi, sợ c.h.ế.t thừa thắng truy kích cắn một cái tay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/loi-tram-noi-chong-cu-vo-ich/chuong-13.html.]
Ta sợ đau, nặng nhẹ, một ngụm cắn xuống dùng hết lực, khi nếm đến hương vị m.á.u rồng, mặt Phượng Triêu Văn vặn vẹo hình dạng.
Đương nhiên, hoàng đế bệ hạ giống phát tiếng, mà là phất phất tay đối với ba cung nhân đang chấn kinh: “Các ngươi đều xuống !”
Điền Bỉnh Thanh ở cuối cùng chút lo lắng móng vuốt của hoàng đế bệ hạ còn cắn trong miệng, giao tình của với tiểu Điền tệ, , mở miệng đảm bảo: “Yên tâm yên tâm, sẽ băng bó cho hoàng đế bệ hạ!”
Tối hôm qua dày vò đến xương lưng đều sắp đứt rời cắn một cái !
Một miếng đúng là hả giận!
Đương nhiên, nếu như thể nhận thấy hàn khí dày đặc khuôn mặt tuấn tú của Phượng Triêu Văn, cắn quả thực là sự kiện tuyệt vời đáng giá ghi khắc trong lòng.
Đáng tiếc, nếu như rõ cắn vuốt rồng của hoàng đế bệ hạ, chính là tự tìm phiền toái lớn, cái gì cũng sẽ cắn.
Chờ băng bó tay Phượng Triêu Văn xong, đầu rốt cục tỉnh táo, móng vuốt bọc thành bánh chưng, liền cảm thấy tình thế tính nghiêm trọng.
– hôm nay vẫn là tù phạm a!
Mạo phạm thế chắc do ! Không do chứ?
Phượng Triêu Văn trào phúng : “An Dật, ngươi đang suy nghĩ tìm lý do cho ?”
Hoàng đế lạnh lùng rộ lên cũng cho sởn tóc gáy.
Ta ngơ ngác theo dõi ở mặt duỗi dài chân, ngũ quan thâm thuý như khắc mang theo nghiêm nghị quyết đoán trời sinh, một lời định tội: “Không cần tìm cớ, cung nhân cả điện đều đến ngươi mạo phạm thánh nhan, ngươi cứ đợi đến lăng trì !”
Lăng trì, chính là một loại hình pháp nguy hiểm kỹ năng cao, cắt thịt thành từng miếng mỏng như thịt nhúng lẩu, cắt đủ chín trăm chín mươi chín miếng, mới thể tắt thở. Ta từng hoài nghi loại hình pháp là đầu bếp kỹ thuật xắt rau đặc biệt ở ngự thiện phòng...
Một khắc cảm thấy chính là một khối thịt bò thịt dê thớt gỗ... Phượng Triêu Văn thể hiểu nỗi thống khổ của con dê đợi thịt? Nửa đời gì bất lợi, cho tới bây giờ đều là ngẩng cao đầu...
Ta thật sâu hối hận về tội ác của , thật hổ thôi vì răng như , chỉ khẽ cắn tay hoàng đế bệ hạ mà m.á.u chảy dứt... Da bệ hạ dầy thế, răng cũng thật quá thôi!
Mặc dù da hoàng đế bệ hạ ngài dầy như tường thành, cũng thể cắn đến ngài kêu cha gọi da rách tay thương!
Ta vô cùng đau đớn quỳ mặt sám hối: “Bệ hạ ngài minh thần võ, khoan hồng độ lượng, cũng đừng so đo với tội thần... Tội thần chỉ là mơ ngủ... Thật sự chỉ là mơ ngủ...”
Hắn dùng móng vuốt nguyên vẹn còn vuốt đầu , ý vị rõ nhẹ một tiếng: “Cái đầu tạm thời gửi tại chỗ ngươi !” Giương giọng hô với bên ngoài: “Truyền lệnh!”
Ta thở dài một .
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.