Điền Bỉnh Thanh ngoài cửa khẳng định đang dán cửa điện lén, đáp ứng nhanh gọn, cửa điện két một tiếng mở , tám món ăn, bốn nguội bốn nóng bày lên bàn, so với hôm qua phong phú hơn nhiều.
Ta trơ mắt xem hoàng đế bệ hạ hai bước tới bên cạnh bàn, thản nhiên xuống, như cũ chỉ thể quỳ mặt đất, duỗi dài cổ bàn, mùi thịt bay tới mũi khiến nước miếng của chảy ròng – bàn cư nhiên còn thịt kho.
Hắn thoáng tay , lạnh lùng nghiêng mắt : “Còn mau tới đây?!”
Ta như đại xá, nhanh như chớp lên nhào qua bàn ăn, còn kịp nhấc đũa, duỗi tay cắn thẳng tắp đến mắt , nhẹ giọng ho khan.
Tiểu cung nữ thẳng phía vội vàng xoay tiến lên gắp thức ăn , nhấc tới chiếc đũa, một câu của hung hăng cho sợ tới mức cơ hồ lớn: “Hỗn xược, ai khiến ngươi?”
Điền Bỉnh Thanh vứt một cái ánh mắt tự cầu nhiều phúc, mang theo một đám cung nhân lặng yên một tiếng động lui xuống.
Thái giám c.h.ế.t bầm , rõ ràng dám tự ý rời cương vị công tác!
Phượng Triêu Văn thản nhiên : “Đói bụng –”
Đói bụng thì mời ngài ăn! Ta thật sự rống một tiếng như , nhưng đón ánh mắt lạnh căm căm của , chỉ miễn cưỡng kéo một cái mặt nịnh nọt, khom tiến lên, nhận mệnh gắp thức ăn đút cơm .
Người , ăn ... Còn thể thê thảm hơn ?
Ta suy nghĩ lung tung, ánh mắt liền dừng ở Phượng Triêu Văn.
Kỳ thật nam tử Đại Tề cao lớn đẽ, vị mắt thực tế như thế, chân dài vai rộng eo thon, yên tĩnh cũng một loại khí thế run sợ , cũng cao như cúi. Ngũ quan thâm thúy, mắt như sáng, nếu lơ là , ánh mắt như miếng thịt đặt thớt gỗ, giờ tướng ăn nhã nhặn, năng lực trác tuyệt, thể mỹ.
Phượng Triêu Văn ngược thèm để ý, ngoan ngoãn há miệng chờ đút cơm, thấy cũng lưng lửng bụng, liền gắp một khối thịt kho tàu chuẩn ăn, thanh âm sắc lẻm của Điền Bỉnh Thanh vang lên: “Bệ hạ, Ngọc phi nương nương cầu kiến!”
Thái giám c.h.ế.t bầm , một mực ngó dáo dác tại cửa đại điện, rõ ràng bụng chẳng gì!
Phượng Triêu Văn đáp, mắt phượng nhẹ liếc sang : “An Dật, buổi sáng hôm nay ngươi xảy tranh chấp với Ngọc phi ở rừng bích đào?”
Ừ, Ngọc phi từ nhỏ diện mạo xinh động lòng , phàm là cùng với nàng xảy tranh chấp, cuối cùng là phạt, nhưng lâu như , còn từng học khôn, cứng cổ hỏi : “Bệ hạ chỗ dựa mỹ nhân của ?” Nói xong liền hối hận!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/loi-tram-noi-chong-cu-vo-ich/chuong-14.html.]
Phượng Triêu Văn uống một ngụm tiểu cung nữ đưa tới, lông mày dài khẽ nhíu xuống, nghĩ thầm: xong xong , tất nhiên động sát cơ... Chết đến nơi, là ăn thêm một ít thịt!
Ta đút một miếng thịt trong miệng, thản nhiên : “Ngươi và Ngọc phi quen từ , Ngọc phi như thế nào?”
Ngươi là bên gối nàng, chẳng lẽ còn nàng như thế nào?
Lời đến bên miệng, đè ép trở về, hì hì đáp: “Chúng mỹ nhân thể bệ hạ coi trọng tuyển tiến cung, cần đều là thông tuệ tuyệt luân, tài đức vẹn !” Nghĩ nghĩ, nịnh bợ bồi thêm một câu: “Ngọc phi nương nương thể phục thị bệ hạ, thật sự là phúc khí a!”
Huống chi, còn thể mang mũ xanh[29] thật to cho bệ hạ ngài, tội thần thật sự là vui vẻ mong chờ xem ngài xử lý chuyện !
Hắn hứng thú liếc : “Ngươi đang khoe khoang ? Khoe cũng thông tuệ tuyệt luân, tài đức vẹn ?”
Ta đỏ mặt lên, nghẹn họng trân trối... Làm hoàng đế, thể vô sỉ đến trình độ !
Rốt cục vẫn khó nén bi phẫn, cả giận : “Bệ hạ, trí nhớ ngài thật kém, tội thần là bắt cung!” Cái bản chất khác với những mỹ nhân tắm rửa sạch sẽ, cam tâm tình nguyện đưa tới giường ngài nhé!
“Ngươi tức giận như , chẳng lẽ thuộc hạ của trẫm bắt nhầm ? Không nên bắt ngươi ?
“...”
Ta thể phản bác ngôn luận của hoàng đế bệ hạ, thuận tiện chỉ trích Yến Bình việc sai lầm nên bắt ?
Hắn nhàn nhạt , bụng ăn no, hiển nhiên tâm tình tồi.
“Hay là ngươi chuẩn tắm sạch sạch sẽ đưa trong nội cung?”
Ta cực kỳ cực kỳ vung một quyền khuôn mặt tuấn tú của hoàng đế bệ hạ, đánh bầm mắt!
– ngôn từ của thật đáng giận!
Đều sử quan chấp bút như đao, Phượng Triêu Văn há mồm còn lợi hại hơn đao, cường ngạnh chặt đứt lưu luyến với thịt kho, hận thể mau chạy cung.
Điều kiện tiên quyết là, chịu mở rộng cửa cung xá vô tội.